Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 118: Tôn Đạo, đầu ngươi lúc nào đã thiết lập một màn đạn vậy?

Chương 118: Tôn Đạo, trên đầu anh khi nào có một cái màn hình bình luận vậy?

Đúng tám giờ sáng, các khách mời đã có mặt đầy đủ bên cạnh khu ruộng thí nghiệm.

Nhìn năm người cùng nhau bước đến, Tôn Đạo ngạc nhiên đến mức quên cả uống ly sữa đậu nành trên tay.

“Sao các cậu lại đi cùng nhau thế này?”

Mấy người này hồi ở phòng chờ chẳng phải còn lạnh lùng như kẻ thù sao?

Sao giờ lại thân thiết đến mức ngay cả dậy cũng đi cùng nhau thế?

Tề Thiên Vũ đi đầu, đắc ý hất cằm.

“Vì chúng tôi là một đội mà, Tôn Đạo. Giờ anh đừng hòng chia rẽ hay đánh bại từng người chúng tôi. Sức mạnh khi chúng tôi đoàn kết lại đáng sợ lắm đấy!”

Hahahaha Tiểu Tề, cậu có cần đáng yêu đến mức này không chứ!

Tề Thiên Vũ trông tâm trạng tốt ghê, có phải vì ăn no rồi không ta?

Cười xỉu, Tề Thiên Vũ sáng qua tập hợp trông như bị hút cạn dương khí, còn Tề Thiên Vũ hôm nay thì cứ như vừa hút dương khí của người khác vậy.

Giang Yến khinh khỉnh hừ một tiếng, “Ai mà là một đội với cậu chứ. Đây là cuộc thi cá nhân, đến cuối cùng chẳng phải vẫn xem ai có điểm cao nhất sao?”

Tôn Đạo nhấp một ngụm sữa đậu nành, cười đầy ẩn ý, “Vậy nên Giang thiếu gia, cậu có biết tổng điểm hiện tại của mình chỉ có 9 điểm, và đang xếp cuối bảng không?”

Giang Yến: !!!

Đang vui vẻ, Tôn Đạo chợt nhìn thấy sợi dây đỏ Giang Yến đang nắm chặt trong tay, và đầu dây kia thì buộc vào... một con gà.

Trán Tôn Đạo giật thót một cái, anh trợn tròn mắt hỏi:

“Giang Yến, cậu mang gà ra đây làm gì?”

Giang Yến kéo dây lại, tiện tay đẩy gọng kính râm trên mặt.

“Gà gì mà gà, đây là Richard, tay sai mới của tôi!”

Tôn Đạo: ??? Cái quái gì thế?

Hahahaha cười xỉu, thiếu gia vậy mà thật sự mang gà ra ngoài luôn.

Anh đẹp trai cao 1m85 ôm một con gà mái già, đây là cái xu hướng đỉnh cao gì vậy trời.

Phong cách gì mà lạ ghê, không được, phải xem lại lần nữa mới chịu.

Tôn Đạo cũng ngớ người ra hahahaha, chắc anh ấy cũng không ngờ Giang Yến lại nuôi gà thật đâu nhỉ.

Tôn Đạo cũng cạn lời.

Dù sao thì tổ chương trình cũng không có quy định rõ ràng cấm khách mời nuôi thú cưng.

Lại còn là một "thú cưng" gần gũi với đời sống đến thế.

Thế là anh ho khan một tiếng, ngồi thẳng dậy từ chiếc ghế tựa, ánh mắt lướt nhanh qua đám đông.

Lại phát hiện ra điều gì đó không ổn.

“Ôn Kiều Kiều đâu? Sao cô ấy vẫn chưa đến nữa?”

“Dạ không biết ạ, Tôn Đạo.” Thư Diễm vừa thổi lớp sơn móng tay vừa nói, “Từ sáng đến giờ chúng tôi đã không thấy cô ấy đâu.”

Tề Thiên Vũ lập tức chữa lời, “Không phải chúng tôi tẩy chay cô ấy đâu nha. Tôi cũng chỉ tình cờ gặp những người khác trên đường, duy nhất không thấy Ôn Kiều Kiều thôi.”

Đúng lúc này, trợ lý đạo diễn bước đến, nói với Tôn Đạo:

“PD theo dõi Ôn Kiều Kiều báo là cô ấy dậy sớm đi hái nấm rồi, giờ đang ở nhà nấu canh, vẫn chưa kịp ăn.”

Tề Thiên Vũ trợn tròn mắt, “Trời đất ơi, tôi cứ thắc mắc sao Kiều Kiều tỷ đến giờ vẫn chưa đến, hóa ra là giấu đồ ngon. Biết thế đã chạy sang chỗ cô ấy ăn ké rồi!”

Giang Yến lại hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là đồ bắt chước thôi. Hôm qua cô ta còn làm một nồi hải sản thành cái dạng đó, thì canh nấm có thể ngon đến mức nào chứ?”

Dù anh rất không muốn thừa nhận, nhưng về khoản nấu ăn, tài nghệ của Giang Lê thậm chí còn vượt xa cả dì giúp việc nhà họ.

Cũng không biết cô ấy học lỏm từ đâu mà ra, đến cả anh trai như anh cũng bị giấu nhẹm.

Tề Thiên Vũ chợt vỡ lẽ, “À đúng rồi!”

Cái tài nấu ăn của Ôn Kiều Kiều ấy mà... thôi bỏ đi.

Tôn Đạo nhìn điện thoại, “Vì chỉ có mỗi Ôn Kiều Kiều đến muộn, vậy thì trừ của cô ấy một điểm đi.”

Cười xỉu hahahaha Ôn Kiều Kiều bên kia còn đang hả hê vì được ăn món ngon, nào ngờ điểm của mình đã bị trừ rồi.

Vừa từ bên kia qua, thấy công chúa ăn cũng khá vui vẻ, biết đâu tài nấu ăn của cô ấy thật sự tiến bộ rồi?

Chị em ơi, tỉnh lại đi. Công chúa là người học diễn xuất, nhìn biểu cảm khoa trương của cô ấy là biết, ngon là cố tình diễn cho chúng ta xem thôi.

Hahahaha tôi cười xỉu, không được rồi, tôi phải đi hóng mới được!

Giang Lê lại lên tiếng đúng lúc này: “Vậy đạo diễn, điểm của chúng tôi thì sao?”

Tôn Đạo nhìn cô, “Điểm gì cơ?”

Giang Lê khẽ cười, “Hôm qua khi chúng tôi tập hợp, mỗi người đều nhận được số điểm khác nhau tùy theo thứ tự đến. Tôi và Giang Yến cũng bị trừ điểm vì đến muộn. Nhưng hôm nay chúng tôi đã đúng giờ, vậy số điểm này có phải cũng nên được tính lại không?”

Tôn Đạo: “Cái này...”

“Đúng vậy đó đạo diễn.” Tề Thiên Vũ vừa nghe liền hăng hái hẳn lên, “Tối qua anh hành chúng tôi lâu như vậy, hôm nay lại gọi chúng tôi dậy sớm thế này, ít nhất cũng phải cho thêm điểm chứ.”

“Tiện thể nhắc anh một chút.” Giang Lê nói, “Năm người chúng tôi đều cùng nhau đến đúng giờ. Nếu cuối cùng điểm số nhận được lại khác nhau, thì tính công bằng của tổ chương trình có lẽ cần phải xem xét lại đấy.”

Tôn Đạo: “Tôi...”

“Đúng rồi, Tôn Đạo. Hôm qua chúng tôi đã mệt cả ngày, hôm nay lại đau lưng mỏi gối dậy sớm thế này. Không cho chúng tôi ăn cơm cũng đành, nhưng điểm thì ít nhất cũng phải có chứ.” Tề Thiên Vũ lại hùa theo nói.

Giang Yến và Thư Diễm vừa nghe thấy, cũng bắt đầu than vãn theo.

Cuối cùng Tôn Đạo đành chịu, mỗi người đều được cộng thêm hai điểm.

Hahahaha, chị Lê bắt đầu dẫn đầu "moi" điểm từ Tôn Đạo rồi.

Công chúa Ôn mất toi cả một "gia tài".

Tôn Đạo mặt mày đã "thối" ra rồi, nhìn Giang Lê cứ như nhìn kẻ thù, cười xỉu.

Mười mấy phút sau, bóng dáng Ôn Kiều Kiều mới xuất hiện trên bờ ruộng.

Tâm trạng cô ấy trông khá tốt, dù cả người vì mệt mỏi và thức khuya mà tiều tụy thấy rõ, nhưng vẫn vừa ngân nga hát vừa bước đến.

Tề Thiên Vũ biết rõ nguyên nhân, mắt đã đỏ hoe vì ghen tị, liền trực tiếp tiến lên đón.

“Chị Kiều Kiều, chị có phải lén chúng em ăn đồ ngon rồi không? Quá đáng quá đi mất huhuhu, sao không chừa cho em một ít?”

Ôn Kiều Kiều cố tình liếc Giang Lê một cái, đắc ý hừ một tiếng, nói đầy ẩn ý:

“Tôi bận rộn cả buổi sáng mới hái được mười mấy cây nấm, bản thân còn không đủ ăn nữa là. Giang Lê chẳng phải cũng biết hái sao? Sao cậu không sang chỗ cô ấy mà ăn ké?”

Tề Thiên Vũ thở dài thườn thượt, “Chúng tôi đến muộn rồi, chỗ chị Lê chỉ còn khoai lang và ngô thôi.”

Ôn Kiều Kiều lại hừ một tiếng, “Thật là lạ đời. Giang Lê cô ta chẳng phải luôn sĩ diện sao, sao lại cho các cậu ăn mấy thứ này chứ?”

Khi nói những lời này, cô ta vẫn luôn liếc nhìn động thái của Giang Lê bằng khóe mắt.

Cô ta không tin mình làm vậy mà vẫn không thể ép Giang Lê lộ ra bộ mặt thật!

Thế nhưng Giang Lê vẫn cụp mắt, yên lặng đứng tại chỗ. Cô không những không thèm nhìn cô ta lấy một cái, mà ngay cả biểu cảm cũng chẳng hề thay đổi.

Ôn Kiều Kiều vừa thấy lạ vừa bực bội.

Cái người phụ nữ này sao mà giả tạo thế chứ?!

Nghe vậy, Tôn Đạo xoa xoa cằm, “Kiều Kiều à, nấm này vẫn là đừng ăn lung tung thì hơn. Lỡ đâu bị ngộ độc thực phẩm, mà ở đây lại xa bệnh viện huyện như vậy.”

Ôn Kiều Kiều không cho là đúng, vẫy tay, “Sao có thể chứ? Tôi là dựa theo ảnh trên Baidu mà hái từng chút một, không thể nào trúng độc được. Hơn nữa, tôi bây giờ chẳng phải vẫn đang đứng đây khỏe re sao?”

Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn Tôn Đạo, nhưng ngay sau đó liền đứng sững lại.

Một lát sau, cô ta vươn tay chỉ thẳng lên đỉnh đầu Tôn Đạo.

“Không đúng rồi, Tôn Đạo. Trên đầu anh khi nào có một cái màn hình bình luận vậy? Sao tôi lại có thể nhìn thấy những lời anh nói?”

Đề xuất Cổ Đại: Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta
BÌNH LUẬN