Logo
Home Linh Thạch Công Pháp Kim Bảng

Chương 16

Nếu Ngu Ấu Vụ nhớ không lầm, Đế quốc Thú nhân có quy định vô cùng nghiêm ngặt về hôn nhân – một khi giống đực đã trở thành thú phu của giống cái, chỉ có chính giống cái đó mới có quyền chấm dứt mối quan hệ này, người khác tuyệt đối không được phép can thiệp.

Đây là truyền thống hàng vạn năm của Đế quốc Thú nhân, cho dù là tầng lớp quyền quý nhất trong đế quốc cũng không dám vi phạm.

Ấy vậy mà Tư Kính Hiên lại dám nói một câu nhẹ hẫng như không, bỏ qua hoàn toàn ý kiến của nàng – xem ra cái kiểu lạm dụng quyền lực này, hắn đã quen tay quen chân rồi!

Nàng không muốn dây dưa với hắn thêm nữa, bèn trả lại bộ quần áo đang ôm trong ngực, giọng điệu cũng không còn ngoan ngoãn như vừa nãy, thậm chí pha chút xa cách:

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng thú phu của tôi đối xử với tôi rất tốt, không cần anh bận tâm. Làm phiền anh, đưa tôi ra ngoài là được rồi.”

Tư Kính Hiên khẽ vò lớp vải trong tay, ánh mắt tối sầm lại, tầm nhìn vẫn dán chặt lên người Ngu Ấu Vụ.

Trong Đế quốc Thú nhân, giống cái vô cùng hiếm và quý giá, được bảo vệ nghiêm ngặt. Điều đó cũng khiến phần lớn giống cái trở nên kiêu ngạo, tự mãn, luôn cho rằng có thể tùy tiện vứt bỏ thú phu của mình bất cứ lúc nào, chẳng hề để tâm tới tình cảm.

Tư Kính Hiên năm nay hai mươi lăm tuổi, thà chịu tiêm thuốc ức chế để vượt qua kỳ phát tình, cũng không thèm tìm một giống cái để an ủi bản năng. Bản tính hắn vốn lạnh lẽo, thậm chí nếu tâm trạng không vui, có khi còn lỡ tay giết chết giống cái bên cạnh.

Thế nhưng hôm nay – lần đầu tiên trong đời, hắn lại có ý nghĩ muốn nuôi một tiểu giống cái bên cạnh mình. Kết quả, đối phương chẳng những xa cách, mà còn hết lòng bảo vệ Tư Kính Uyên – cái gã anh trai nhàm chán và cổ hủ kia!

Sự tương phản này khiến Tư Kính Hiên thấy cực kỳ khó chịu.

Thấy nàng không chịu nói tên thú phu, Tư Kính Hiên đoán nàng đã biết rõ mối quan hệ giữa hắn và Tư Kính Uyên. Nhưng hắn không vạch trần, chỉ bóp nhẹ phần eo lộ ra ngoài của nàng, cười cợt nói:

“Áo em rách một lỗ to thế này, chắc không định mặc vậy mà đi gặp thú phu đâu nhỉ?”

“Ăn mặc nhếch nhác thế kia, hắn thấy chắc sẽ đau lòng lắm.”

Cơn đau nhẹ kèm theo cảm giác ngứa lan lên tận đầu, Ngu Ấu Vụ theo phản xạ lùi lại mấy bước, rồi trừng mắt nhìn hắn đầy giận dữ.

Tư Kính Hiên ung dung, nhàn nhã nhìn nàng:

“Phản ứng gì lớn thế? Tôi đâu có ăn em, chỉ nhắc nhở thôi mà.”

Ngu Ấu Vụ: “…”

Nhắc nhở? Có con đực nào “nhắc nhở” con cái xa lạ bằng cách chạm thân mật như thế không!?

Đợi ra khỏi đây, nhất định nàng sẽ bảo Tư Kính Uyên đánh cho hắn một trận ra trò!!

Ngu Ấu Vụ giỏi che giấu cảm xúc, nhưng Tư Kính Hiên vốn tinh tường trong việc đọc biểu cảm vi mô. Thấy nàng cúi mắt, hắn liền đoán được – nàng đang ấp ủ ý đồ gì đó.

Cô gái này, xem ra không ngoan như vẻ bề ngoài. Mà chính vì vậy, càng không thể có được, hắn lại càng muốn chiếm hữu. Trong vài phút ngắn ngủi, ham muốn chiếm hữu đã biến thành khao khát chinh phục.

Chỉ cần nghĩ đến việc cô gái này có liên quan tới Tư Kính Uyên, Tư Kính Hiên liền phấn khích đến rạo rực. Nếu hắn giữ nàng lại đây, từng chút từng chút thuần hóa, khiến nàng ngoan ngoãn thuộc về mình… Lúc đó, khi Tư Kính Uyên nhìn thấy, gương mặt hắn vì phẫn nộ mà méo mó sẽ thú vị biết bao!

Nghĩ đến đây, Tư Kính Hiên lại một lần nữa phóng thích pheromone mùi rượu nho, nồng nặc hơn cả lúc trước, mang theo hàm ý giao phối rõ rệt.

Cảm xúc bị đè nén của Ngu Ấu Vụ lập tức bùng lên, nàng cảm nhận rõ tuyến thể của mình bắt đầu tỏa nhiệt.

Tư Kính Hiên cúi người xuống, hơi thở của hắn hòa lẫn với hương dạ lai hương dịu nhẹ phát ra từ cơ thể nàng.

Chỉ hít một hơi thôi, hắn đã suýt mất kiểm soát – khó trách Tư Kính Uyên lại muốn giữ nàng bên mình!

Hắn cố gắng đè nén bản năng thú hóa, ánh mắt càng lúc càng sâu:

“Tiểu giống cái,” hắn nói giọng khàn khàn,

“Em chưa từng nghĩ tới việc có thêm một thú phu để bảo vệ mình sao?”

“Hay là…”

“Đổi sang một thú phu khác, hử?”

Đề xuất Cổ Đại: Phong Hoa Hoạ Cốt (Tù Xuân Sơn)
BÌNH LUẬN
Thương Khung Bảng
Cập nhật định kỳ
Đăng Truyện