Đêm hôm trước, Tiêu Tầm đã dẫn theo đoàn trưởng lão Đấu Thánh hùng hậu của mình, thẳng tiến về phía đoàn người của Vân Vận. Hắn vốn không thích ỷ thế hiếp người, càng lười dây dưa vô vị.
Nếu chỉ là sỉ nhục hay bắt nạt chính hắn, một người mang huyết mạch Đấu Đế thường có tính cách lạnh nhạt, Tiêu Tầm sẽ chẳng bận tâm. Nhưng họ lại dám làm tổn thương Tiêu Viêm. Nàng là người duy nhất Tiêu Tầm quan tâm, hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ ai chạm vào nàng!
Tộc trưởng Cổ tộc bận rộn và cao cao tại thượng chưa từng cho Tiêu Tầm tình thân, nhưng Tiêu Viêm bé nhỏ đã trao cho hắn điều đó. Nếu một người có nhiều tình yêu thì có thể không quá để ý, nhưng Tiêu Tầm chỉ có duy nhất một phần tình cảm này, nên nó càng trở nên quý giá vô ngần. Hơn nữa, tình thân và tình yêu đều đến từ cùng một người, nàng chính là bảo vật duy nhất trong thế giới của hắn.
Nhóm trưởng lão Đấu Vương của Vân Lam Tông nhìn thấy đoàn người áo đen quen thuộc xuất hiện lần nữa thì ngây người. Không phải chứ? Các vị còn quay lại đánh úp à? Vân Vận chợt có một dự cảm chẳng lành, bàn tay giấu trong tay áo khẽ run lên.
Giữa ánh mắt kinh hoàng của mọi người, thiếu niên dẫn đầu lười biếng nói: “Xin lỗi, ta quên mất một thứ.”
Quên cái gì cơ? Một đám Đấu Vương và Vân Vận, một Đấu Hoàng, nhìn nhau, nhưng không ai dám hỏi, cũng không dám cử động.
“Một trận đòn.”
“???” Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy năm vị Đấu Thánh nhanh chóng dịch chuyển đến, chế ngự Tông chủ của họ.
!!! Họ sững sờ, ôi trời? Ý của hắn là quên mất một trận đòn theo nghĩa đen sao? Nhất thiết phải đánh ư?
Tiếp theo là những tiếng rên rỉ nghẹn lại, xen lẫn tiếng kêu thảm thiết không thể kìm nén, tiếng nắm đấm va vào da thịt vang lên không ngớt. Họ nuốt nước bọt, đồng loạt lùi lại.
Không trách họ không dám xông lên giúp đỡ. Vân Lam Tông tuy cao ngạo trong đế quốc, quen thói ngang ngược, Tông chủ bị đánh đương nhiên là một nỗi sỉ nhục lớn. Vấn đề là, họ không đánh lại! Xông lên để làm gì? Để chịu chết ư?
Hơn nữa, đó là Đấu Thánh, nếu họ thực sự muốn giết người, chỉ cần một cái tát là xong. Bây giờ còn có thể kêu, chứng tỏ họ chưa muốn lấy mạng. Họ lặng lẽ đứng sang một bên, vẻ mặt ngoan ngoãn. Đánh Tông chủ rồi thì đừng đánh chúng tôi nhé!
Đánh Vân Vận đến bất tỉnh, khiến nàng đi theo vết xe đổ của đệ tử mình, Tiêu Tầm suy nghĩ một lát, nhưng không có ý định rời đi: “Có một trưởng lão tên là Vân Lăng, nghe nói rất kiêu ngạo, lại còn rất cưng chiều Nạp Lan Yến Nhiên?” Hắn đã nghe được cuộc trò chuyện của nhóm Nạp Lan Yến Nhiên khi ở Tiêu gia.
“Là hắn!” Mọi người đồng loạt chỉ vào một lão già.
Vân Lăng: ??? Hắn còn chưa kịp lên án các trưởng lão khác thì đã bị kéo đi đánh một trận tơi bời, không có cơ hội mở lời. Các trưởng lão khác thầm nghĩ: Dù sao người bị đánh là Vân Lăng, chết đạo hữu không chết bần đạo.
Phải nói rằng, trận đòn này của Vân Lăng không hề oan uổng, trong Hẹn Ước Ba Năm sau này, Tiêu Viêm suýt chết dưới tay hắn. Sau này, khi nhận được tin tức, Tiêu Tầm đã hối hận vì lúc đó không đánh chết luôn hắn ta!
Tiêu Tầm trút giận đủ rồi, đánh xong thu công, cảm thấy sảng khoái tinh thần. Đoàn người Vân Lam Tông đành phải khiêng hai chiếc cáng, vội vã quay về tông môn.
Chia làm hai hướng, tại hậu sơn Tiêu gia, Tiêu Viêm đau đến mức gục xuống bên một tảng đá lớn, nửa ngày không thể bò dậy. Dược Lão quan sát cô gái nhỏ đau đến mức ngón tay run rẩy, khuôn mặt tràn đầy thống khổ.
“Ừm, ba lần roi đấu khí trong buổi sáng đầu tiên đã là giới hạn rồi, con về ăn cơm nghỉ ngơi đi. Quá mức sẽ phản tác dụng, cần phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi.”
Tuy nhiên, ngay sau đó, ông thấy cô gái nhỏ nghỉ ngơi một lát, ăn cơm xong, ngẩn người một chút, rồi đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, tinh thần lập tức phấn chấn.
“Sư phụ, chúng ta tiếp tục đi, con thấy mình vẫn ổn! Bây giờ con tràn đầy sức mạnh!”
Dược Lão: “???” Cơm có bỏ gì vào sao? Rõ ràng chỉ là cơm canh bình thường mà? Sao đứa trẻ này đột nhiên như được tiêm thuốc kích thích vậy... Dược Lão cảm thấy bối rối, có lẽ vì đã lớn tuổi, ông thực sự không hiểu nổi những đứa trẻ bây giờ.
Tiêu Viêm sau khi xem xong đoạn hồi tưởng tối qua: Ta phải đứng dậy! Ta vẫn có thể! Chiến thêm vài giờ nữa cũng được!
Tiêu Viêm vừa nghiến răng chịu đòn, vừa hồi tưởng lại những hình ảnh vừa xem trong đầu. Hắc hắc hắc, niềm vui không biến mất, nó chỉ chuyển từ người này sang người khác! Người khác đau khổ thì nàng sẽ vui vẻ! Cảm ơn Tiêu Tầm đệ đệ yêu quý nhất đã mang đến niềm vui cho nàng ngày hôm nay!
Mà Tiêu Tầm còn vui vẻ hơn, bởi vì vài ngày sau, Tiêu Viêm tỷ tỷ đã mang đến chiếc bánh sinh nhật tự tay làm để mừng tuổi hắn, hai người đã ở riêng với nhau trọn một ngày một đêm! Thiếu niên nằm trên giường, nụ cười ngọt ngào như vừa ăn mật.
“Tiêu Viêm tỷ tỷ hôm nay thật dịu dàng với mình! Lại còn nói rất nhiều lời hay ý đẹp!” Hắn chợt tràn đầy tự tin vào lời tỏ tình sau Lễ Trưởng Thành.
“Quả nhiên Tiêu Viêm tỷ tỷ có ta trong lòng! Nàng ấy nhất định thích ta!” Đúng vậy, chúng ta là song hướng thầm mến! Ta biết mà! Do sự khác biệt về thông tin, Thiếu chủ Cổ tộc hôm nay cũng đang tự mình công lược chính mình!
Hơn một tháng sau, tại hậu sơn Tiêu gia. Trong một khu rừng hẻo lánh trên đỉnh núi, chợt vang lên vài tiếng rên rỉ đau đớn của thiếu nữ.
“Ô! A! Ức…” Ban đầu chỉ là những tiếng kêu đau nhẹ, nhưng âm thanh đó lại trong trẻo, mềm mại, tựa như khúc ca phiêu diêu của giao nhân, vô cùng du dương. Lọt vào tai chỉ thấy từng sợi tơ lòng bị khuấy động, quyến rũ đến tận xương tủy, khiến toàn thân rung động không thôi.
Chưa kể, thiếu nữ có dung mạo tuyệt sắc kiều diễm, lúc này còn đang bán khỏa thân, chỉ mặc một chiếc áo lót bó sát, để lộ tấm lưng ngọc ngà tuyệt mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Eo nàng thon thả, đường cong cơ thể mềm mại, quyến rũ.
Phía sau thiếu nữ tuyệt mỹ, thanh niên anh tuấn mắt đỏ khẽ động ngón tay, một đạo trường tiên đấu khí liền giáng xuống tấm lưng ấy. Cùng lúc tiếng kêu đau của thiếu nữ vang lên, những vết bầm tím dài hiện rõ, thân thể kiều diễm mê người hoàn hảo đó không ngừng run rẩy.
Mái tóc đen dài chấm bắp chân cũng khẽ lay động theo, một giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt tinh xảo, trượt qua xương quai xanh quyến rũ rồi lặn sâu vào bên trong lớp áo trước ngực.
Vì là nữ đồ đệ, lại cân nhắc đến sự khác biệt giới tính, Dược Lão đã dùng linh hồn lực ngưng tụ thành một dải lụa trắng che đi đôi mắt mình. May mắn thay, sau khi che khuất tầm nhìn, linh hồn lực vẫn có thể cảm nhận chính xác vị trí tấm lưng thiếu nữ, không làm ảnh hưởng đến hiệu quả rèn luyện thân thể.
Thân thể xinh đẹp như vậy, giọng nói quyến rũ như thế… khiến người ta vô cớ nảy sinh dục vọng ngược đãi, muốn nhiều hơn nữa… Không hiểu vì sao, Dược Lão dần dần bắt đầu thích thú với việc rèn luyện thân thể cho cô gái nhỏ mỗi ngày.
Không ai nhìn thấy, thậm chí chính ông cũng không biết, phía sau dải lụa trắng, đôi mắt băng hồng của ông gần như đã chuyển thành màu đỏ thẫm như mực. Có một cảm giác rất vi diệu, gần như bản năng mách bảo điều không hay. Người đàn ông từng trải, kinh nghiệm phong phú tự nhủ đây không phải là chuyện lớn, thành thạo đè nén cảm xúc xuống. Có lẽ là vì xót xa khi thấy cô gái mình nuôi lớn từ nhỏ bị đánh mà thôi.
Vết tích trên người thiếu nữ ngày càng nhiều, Tiêu Viêm cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, mềm nhũn nằm xuống bên cạnh thở dốc. Dược Lão dừng động tác, cười khen ngợi: “Tám mươi bốn lần roi đấu khí, lúc đầu chỉ có chín lần, tiến bộ rất lớn.”
Tiêu Viêm thầm nghĩ: Đương nhiên rồi, ta đau muốn chết đây này! Để sau này có thể đánh người khác thay vì bị đánh, đành phải nhịn thôi. Đứa trẻ này cả đời chưa từng chịu khổ như vậy, Tiêu Viêm âm thầm khóc thét trong lòng.
“Ăn khổ trong khổ, mới thành người trên người, bây giờ chịu đòn, sau này đánh người!”
Nàng nghỉ ngơi một lát, bò dậy mặc quần áo vào, Dược Lão lúc này mới tháo dải lụa trắng trên mắt xuống. Ông vốn định nói chuyện phiếm vài câu, nhưng ánh mắt lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thấy nó ửng hồng, lấm tấm mồ hôi, mái tóc ướt dính vào chiếc cổ thiên nga trắng ngần.
Mỹ nhân đẫm mồ hôi sống động như thật, chỉ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ miên man. Dược Lão như bị bỏng, vội vàng chuyển tầm mắt xuống dưới.
Rất nhanh, ông lại hối hận, thà nhìn mặt còn hơn! Tình hình còn tệ hơn nữa!