Đây là căn cứ Giang Tuyền của Mạnh Phất nằm trong phòng thuốc, chỉ là phỏng đoán mà thôi. Vu gia, một thế hệ dòng dõi thư hương môn đệ, tại T thành có uy vọng rất cao. Vu Vĩnh cũng là nghệ thuật gia, cầm kỳ thư họa đều từng đọc qua, trong giới cờ vây, hội họa cũng có tiếng tăm lừng lẫy, kiêm nhiều chức vụ trọng yếu.
Không ít những kẻ yêu nghệ thuật, những chuyên gia hội họa từ khắp nơi đều tới T thành tìm đến Giang Tuyền cầu họa. Thế nhưng Giang gia vốn có thiên phú về nghệ thuật, Giang Hâm Thần không có truyền thừa ưu tú, ngược lại, Giang Hâm Nhiên lại thể hiện thiên phú lớn về phương diện này. Vì vậy, Giang lưỡng gia rất tận tâm bồi dưỡng nàng, Giang gia từ đầu cũng xem Giang Hâm Nhiên theo Vu gia về nghệ thuật là thiên phú.
Sau khi thân phận của Giang Hâm Nhiên bị bại lộ, Giang gia và Vu gia đều rất tiếc nuối. Nhưng trong học nghệ thuật, tìm được một học sinh khiến người ta hài lòng không phải việc dễ dàng. Giang Hâm Nhiên hiển nhiên là vật quý giá để Vu gia vô cùng hài lòng, mặc dù nàng không phải con gái của Giang gia, họ vẫn đối xử với nàng như thân sinh.
Nghe nói Mạnh Phất hội họa, Vu Vĩnh liếc nhìn Mạnh Phất. Giang Hâm Thần cũng không khỏi nhìn hắn với vẻ không mấy tin tưởng, bởi vẽ tranh cần tính nhẫn nại cộng thiên phú. Ngồi trên ghế sa lon, Giang Hâm Nhiên cầm điện thoại, tay cũng tạm dừng. Vu Vĩnh đặt chén trà xuống, dù gần 50 tuổi nhưng dung sắc vẫn cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt đầy khí chất một đại nho, nhìn Mạnh Phất với vẻ hơi nhạt:
– Ngươi học gì vẽ tranh?
Hai người trao đổi, Giang Tuyền trông Mạnh Phất đầy lo lắng, hi vọng nàng đừng nói một câu “vẽ bùa”. Giang Hâm Nhiên hạ mắt, cúi đầu uống nước, lỗ tai lắng nghe từng lời từ Mạnh Phất. Đại sảnh yên tĩnh.
Mạnh Phất ngồi trên ghế sa lon, không để ý người khác, lặng nhìn Giang Tuyền, đáp:
– Quốc họa.
Vu gia người nghệ thuật đều có thiên phú, Vu Vĩnh và lão gia Vu đều là nghệ thuật gia kỳ cựu. Thời khắc quan trọng không để mất kiểm soát, Giang Tuyền nhẹ thở ra, rõ ràng đoán không sai, Mạnh Phất thực sự đã học qua và trình độ không hề thấp.
– Phất Nhi, ngươi cậu là một quốc họa đại họa gia, cũng là tỷ tỷ của ngươi lão sư, ngày sau đừng có việc gì thì cậu học một chút theo ngươi, khi đấy muốn ghi danh nghệ thuật loại trường học chắc chắn không thành vấn đề.
Giang Tuyền muốn Vu Vĩnh chỉ đạo Mạnh Phất về nghệ thuật. "Vu Vĩnh" là danh thần trong giới nghệ thuật, nếu Mạnh Phất học dưới tay hắn, sau này có thể làm đẹp hồ sơ. Nghe Mạnh Phất đã học quốc họa, Vu Vĩnh biểu hiện tốt hơn nhiều, hắn nhìn Mạnh Phất vài lần đánh giá:
– Ngươi chuyên về vẽ loại nào, sơn thủy, tranh hoa điểu hay nhân vật họa?
Mạnh Phất vuốt túi gấm, lời ít mà ý nhiều:
– Cũng học được một chút.
Giang Hâm Nhiên nghe vậy nhướng mày, nhìn Vu Vĩnh cười nói:
– Có vẻ muội muội là cao thủ, vậy mà lại chỉ học hội họa.
Giang Hâm Nhiên vừa nói xong, sắc mặt Vu Vĩnh phai nhạt đi. Học vẽ tranh ai cũng biết, mỗi đại họa gia đều theo nghiêm túc một hướng, họa sơn thủy thì chuyên tâm sơn thủy; tranh hoa điểu thì chuyên tâm tranh hoa điểu; nhân vật họa thì chuyên tâm nhân vật. Muốn đạt đến cao minh thì phải truy cầu hoàn mỹ trong một lĩnh vực. Học nhiều lại dễ rơi vào tạp loạn.
Vu Vĩnh lấy một bức tranh “Mặc Trúc” danh tiếng ra, trong khi tranh Giang Hâm Nhiên bán đi hơn mười vạn bức là “Hoa mẫu đơn đồ”. Mạnh Phất nói học cũng họa, rõ ràng là người bình thường.
Sau khi Giang Hâm Nhiên nói xong, Vu Vĩnh định không hỏi tiếp, nhưng biết Giang Tuyền muốn hắn chỉ giáo Mạnh Phất nên không nhịn được:
– Luyện được mấy năm bút pháp?
Nghe câu này, Mạnh Phất ngừng một chút rồi đáp:
– Ba tháng.
Câu nói này khiến Vu Vĩnh tức giận, cố kiềm chế cơn nóng nảy, tiếp tục nói:
– Sắc thái đâu? Có đọc qua 《Giới tử viên bản mẫu tập vẽ》 không?
Mạnh Phất gật đầu lắc đầu. Vu Vĩnh danh khí cao, từng tháng có vô số người muốn theo học dưới tay hắn, nhưng không ai giống như Mạnh Phất khiến hắn tức đến muốn dùng thước kẻ đánh.
– Vậy mà ngươi cũng dám nói học quốc họa? Ta thấy ngươi chỉ là bắt chước chị gái học quốc họa, mấy năm nay đi theo học đòi văn vẻ, hoàn toàn không phải tâm thật muốn học quốc họa!
Các nghệ thuật gia đều có tính tình cực kỳ khó chịu, đặc biệt là Vu Vĩnh. Nhiều năm qua hắn bị tung hô, ở giới quốc họa lại có thanh danh cao quý. Vu Vĩnh hồi nhỏ học quốc họa, từng vẽ xấu đến mức bị bố mẹ mắng, không quen kiểu như Mạnh Phất chỉ thích vẻ ngoài phong nhã mộng mơ chứ không theo đuổi tài năng thực sự. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ở Giang gia trước mặt nhiều người, hắn mất bình tĩnh nổi giận.
Có người sợ tới mức muốn châm biếm Mạnh Phất, Giang Hâm Thần cũng không dám nói nhiều. Giang Hâm Nhiên vội đứng lên:
– Ngài đừng giận muội muội, nàng chỉ là chưa hiểu rõ thôi.
Nói xong, nàng hơi cười, giấu đi khóe miệng mang theo cao hứng. Giang Tuyền cũng không ngờ Vu Vĩnh nổi giận, hắn đứng dậy:
– Ca, ngài đừng so đo với Phất Nhi, cũng trách ta không hỏi kỹ trước khi nói.
Hắn nhìn Mạnh Phất ngồi đó thở dài, vừa nãy cũng xúc động, nghĩ lại hoàn cảnh mấy năm trước của nàng, nơi đó có đủ điều kiện học quốc họa? Có lẽ hai năm qua từ khi trở về Giang gia mới bắt đầu học.
Trong phòng bếp, nghe tiếng Vu Trinh Linh bước ra, nàng bưng hoa quả đặt lên bàn, bất động thanh sắc nhìn vào đại sảnh rồi cười:
– Ca, ngươi làm sao thế? Sao tính tình dạo này dữ dằn thế?
Có Vu Trinh Linh và Giang Hâm Nhiên trấn an, cơn giận của Vu Vĩnh cũng tiêu tan, chỉ là hắn không muốn nhìn Mạnh Phất nữa. Ăn cơm xong, Vu Vĩnh không nói gì thêm, Giang Tuyền và Vu Trinh Linh tiễn hắn ra ngoài. Vu Vĩnh rời đi, Giang Tuyền thở dài, có chút tiếc nuối:
– Ta vốn tưởng nàng có ca của ngươi dạy, mai sau học nghệ thuật dễ dàng vào đại học hay học viện nào đó, ca của ngươi danh khí cao ngất, không ngờ lại làm ca tức giận.
Vu Trinh Linh liếc hắn một cái, nói:
– Nàng nói mình hội họa quốc họa mà ngươi cũng tin sao? Thật may không thấy vang danh đến Hâm Nhiên, ngươi sau này đừng nghĩ lung tung!
Giang Tuyền lắc đầu:
– Ta hôm nay để nàng khỏi vào mấy chỗ giải trí, bắt đọc sách, nào ngờ nàng nói muốn đi Châu Đại?
– Châu Đại không dễ đi thế đâu. Để có thầy dạy cũng tốt.
– Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại đổi thay nhiều. Nếu ngươi muốn nàng phải đi, hãy nói một câu có thể đụng chạm đến ta – cha nàng để tạo điều kiện cho nàng vào đại học T lớn, đừng nói Châu Đại, ngay cả A đại cũng đừng quá vọng tưởng.
Vu Trinh Linh không muốn nghe thêm về chuyện Mạnh Phất. Hai người đang nói thì Mạnh Phất từ trong đi ra. Vu Trinh Linh liền ngừng câu chuyện.
– Phất Nhi, tối nay còn muốn về không?
Giang Tuyền nhìn nàng một cái. Mạnh Phất trả lời một tiếng “Ừ” rồi nhân cơ hội trao túi gấm cho Giang Tuyền, để y đi nộp cho Giang lão gia tử. Giang Tuyền cầm túi nhìn rồi hỏi:
– Đây là cái gì?
Mạnh Phất cầm chìa khóa, chuẩn bị ra ngoài, phớt lờ nói:
– Ta họa phù.
Chuẩn bị trở về thì Vu Trinh Linh nghe vậy quay sang nhìn Giang Tuyền đang cầm túi gấm:
– Bao nhiêu người, cả ngày lộn xộn những món đồ không đứng đắn này. Ta đã nói với ngươi rồi phải học thêm chút có ích, đó không có hại gì cho ngươi. Thế hệ trước người ta không ngu như ngươi, nơi này là T thành, không giống trên núi, mấy thứ thần thần quỷ quỷ kia chẳng giúp được gì cho gia môn ngươi đâu!
------ Lời nói gửi đến người ngoài------
Mạnh Phất: Có thể giúp ta kiếm tiền không? Không được thì im miệng đi.
233, hẹn ngày mai gặp lại.
Đề xuất Xuyên Không: An Phận Dưỡng Lão Chốn Vương Phủ