Chương 68: Hay là anh cũng đánh cược với tôi đi
Khương Trừng vốn dĩ còn đang đợi Khương Hãn cùng mình lên tiếng trách mắng cô em họ vô lễ này. Thế nhưng chờ mãi, anh ta chỉ thấy Khương Hãn cứ nín nhịn, môi mím chặt không nói lời nào.
Dù vậy, lúc này anh ta cũng chẳng bận tâm hỏi nhiều, quay đầu lại, định tiếp tục "dạy dỗ" Khương Hủ Hủ.
Bất chợt, cô bé quay phắt sang, lạnh lùng hỏi anh ta:
"Hay là anh cũng đánh cược với tôi đi."
Khương Trừng ngẩn người.
Khương Hãn bên cạnh thì mặt mày tối sầm, không đợi Khương Trừng mở lời, liền túm chặt lấy anh ta.
Khi nhìn Khương Trừng, từng nét trên khuôn mặt Khương Hãn như muốn hét lên bốn chữ:
"Đừng có đồng ý!"
Khương Hủ Hủ này không dễ chọc đâu.
Khương Hủ Hủ lại hỏi một cách rất nghiêm túc.
Ngay từ khi Lộ Tuyết Khê lên tiếng, cô đã đoán trước người này sẽ không chịu yên phận.
Quả nhiên.
Giá mà hôm qua cô đã đợi Khương Trừng để cùng anh ta đánh cược.
Khương Trừng hôm qua ở trong phòng, nhưng Lộ Tuyết Khê lại biết rõ đầu đuôi câu chuyện. Nhìn dáng vẻ Khương Hãn lúc này, rõ ràng là đã thua rồi.
Nhưng cô ta không hiểu.
Khương Hãn thua từ lúc nào?
Tâm trí quay cuồng, nhưng điều đó không ngăn cản cô ta lên tiếng khuyên ngăn:
"Anh Khương Trừng, anh đừng nói chuyện với Hủ Hủ như vậy, để bác cả thấy lại giận anh đấy."
Lộ Tuyết Khê nói rồi lại nhìn Khương Hủ Hủ:
"Hủ Hủ không muốn ăn cơm chị nấu cũng không sao, vốn dĩ đó chỉ là một lời đề nghị, không nên ép buộc. Hoặc em có muốn gì thì cứ nói với chị, chị thật sự rất muốn cảm ơn em."
Khương Hủ Hủ liếc nhìn cô ta một cái:
"Vậy thì chuyển tiền đi."
Lời Khương Hủ Hủ vừa thốt ra, không chỉ Lộ Tuyết Khê mà cả hai anh em Khương Hãn và Khương Trừng đều sững sờ.
Khương Hủ Hủ lại chẳng hề e ngại, cô đưa tay lấy điện thoại, mở mã QR chuyển khoản.
"Ba mươi vạn."
Khương Hãn theo bản năng muốn nói "cô cướp tiền à", nhưng vừa chạm phải ánh mắt Khương Hủ Hủ, anh ta vội vàng bịt miệng lại.
Khương Trừng bên cạnh thì chẳng hề kiêng dè, nhíu mày bất mãn:
"Khương Hủ Hủ, cô thiếu tiền đến mức đó sao? Lừa tiền còn lừa cả người nhà à?"
Khương Hủ Hủ nhìn anh ta, ánh mắt thờ ơ:
"Không phải cô ta nói muốn cảm ơn tôi sao? Tôi không cần những lời cảm ơn hình thức, muốn cảm ơn tôi thì cứ chuyển tiền thẳng. Ba mươi vạn cũng không phải là giá tôi nói bừa."
Một lá bùa Lôi chỉ mười vạn, đó là do cô tự vẽ.
Phải biết rằng trên mạng Linh Sự, một lá bùa Lôi trung cấp có giá niêm yết từ tám mươi vạn trở lên.
Khương Hủ Hủ cảm thấy mình đã ra giá quá rẻ rồi.
Lộ Tuyết Khê nhìn dáng vẻ Khương Hủ Hủ nghiêm túc đòi tiền, ánh mắt lóe lên, rồi nhanh chóng cười nói:
"Hủ Hủ nói đúng, chị quả thật không nên chỉ nói suông. Ba mươi vạn phải không, chị sẽ chuyển cho em ngay."
Cô ta vừa nói vừa định lấy điện thoại bên cạnh.
Khương Trừng lại vội vàng giữ chặt tay cô ta.
"Tuyết Khê em đừng động, cô ta chẳng phải thiếu tiền sao? Số tiền này để anh đưa."
Vừa nói, anh ta vừa định rút điện thoại ra, nhưng lại phát hiện mình không mang theo. Không muốn Khương Hủ Hủ nghĩ mình đang thoái thác, Khương Trừng liền nhìn Khương Hãn:
"Anh không mang điện thoại, Khương Hãn, em chuyển giúp anh cho cô ta trước đi."
Khương Hãn: ???
Thấy anh ta không động đậy, Khương Trừng lại nhíu mày: "Em làm sao vậy? Chẳng lẽ thật sự sợ cô ta à?"
Khương Hãn nghe vậy trợn mắt, anh ta sẽ sợ cô ta ư?!
Đùa gì vậy chứ?!
Lập tức lấy điện thoại ra, chuyển thẳng năm mươi vạn cho Khương Hủ Hủ.
Hai mươi vạn dư ra, coi như là anh ta "thưởng" cho cô!
Khương Trừng tinh mắt nhìn thấy, lập tức gật gù tán thành, sau đó nhìn Khương Hủ Hủ với ánh mắt khiêu khích:
"Cho cô thêm hai mươi vạn, tự giữ lấy mà tiêu vặt, đừng có lúc nào cũng thiển cận đi xin tiền người khác."
Lộ Tuyết Khê nghe vậy khẽ cụp mắt, mái tóc mái rủ xuống vừa vặn che đi nụ cười trong đáy mắt cô ta.
Khương Hủ Hủ nhìn năm mươi vạn đã vào tài khoản trên điện thoại, rồi lại nhìn Khương Trừng và Khương Hãn với vẻ mặt ban ơn bố thí, chợt hỏi Khương Hãn:
"Có ai từng nói với anh rằng, đừng tùy tiện chuyển tiền cho Huyền Sư chưa?"
Khương Hãn ngẩn người, còn Khương Trừng thì nhìn Khương Hủ Hủ, vẻ mặt khó hiểu.
Chỉ thấy đôi mắt hạnh trong veo của Khương Hủ Hủ nhìn thẳng vào Khương Hãn, cô chậm rãi nói:
"Hai mươi vạn dư ra, cứ coi như là tiền quẻ anh gửi trước ở chỗ tôi. Tôi sẽ cố gắng để anh dùng hết nó sớm nhất có thể."
Giọng Khương Hủ Hủ không nhanh không chậm, ngữ điệu càng thêm phần nghiêm túc.
Khương Trừng vẫn còn đang khó hiểu, nhưng Khương Hãn bên cạnh lại cảm thấy sống lưng đột nhiên lạnh toát.
Khương Trừng không biết, nhưng tối qua anh ta đã đích thân trải nghiệm, và cũng biết Khương Hủ Hủ thật sự có chút bản lĩnh.
Nghe Khương Hủ Hủ nói "để anh dùng hết nó sớm nhất có thể", chẳng phải là muốn anh ta sớm gặp phải chuyện "huyền học" gì đó sao?!
Chuyện này... liên quan gì đến anh ta chứ?!
Anh ta chỉ là người giúp chuyển tiền thôi mà!!
Khương Hãn hối hận rồi, tại sao anh ta lại "ngứa tay" mà chuyển thêm hai mươi vạn đó chứ?
Lúc này Khương Trừng cũng đã hiểu ra ý trong lời nói của Khương Hủ Hủ, sắc mặt anh ta lập tức sa sầm, chỉ cho rằng Khương Hủ Hủ đang cố ý dọa người.
"Khương Hủ Hủ, ở nhà đừng có lúc nào cũng bày ra mấy cái trò huyền bí đó để dọa người, không ai tin cô đâu."
Khương Hãn dù trong lòng lạnh toát, nhưng đối mặt với Khương Hủ Hủ, anh ta lại không chịu để lộ chút sợ hãi nào, liền thuận theo lời Khương Trừng mà cố gắng tỏ ra bình tĩnh, gật đầu lia lịa.
"Tùy các anh."
Khương Hủ Hủ liếc nhìn anh ta một cái, cũng lười tiếp tục dây dưa với hai "Khương" này, xoay người tự đi đến phòng ăn dùng bữa sáng.
Khi cô ăn gần xong, Khương Tô nheo mắt, lạch bạch bước xuống lầu, chẳng thèm nhìn mấy người đang ngồi ở phòng khách, cứ thế quay đầu đi thẳng vào phòng ăn.
Vừa nhìn thấy Khương Hủ Hủ, bộ não vốn đang trong trạng thái mơ màng của cậu bé lập tức tỉnh táo hẳn.
Cậu bé vô cùng phấn khích sáp lại gần Khương Hủ Hủ, kể lể về lá bùa tĩnh âm cô đưa tối qua tốt đến mức nào.
Tối qua cậu bé đã bật tiếng chơi game đến tận ba giờ sáng.
Bố mẹ cậu bé, thậm chí cả chú Minh cũng chẳng nghe thấy động tĩnh gì, cũng không đến giục cậu đi ngủ.
Khương Hủ Hủ nhìn quầng thâm dưới mắt cậu bé, thầm quyết định sau này khi bán bùa cho người chưa thành niên sẽ đặt ra nhiều hạn chế hơn.
Chẳng hạn như "con" chưa thành niên trước mặt này, rõ ràng là loại có thể tự mình "chơi cho đến chết" được.
Cô cũng không lên tiếng khuyên nhủ, cứ thế tự mình uống hết bát cháo trước mặt.
Khương Tô cũng không cảm thấy bị bỏ rơi, lại hỏi cô:
"Chị ơi, hôm nay chị có dự định gì không? Có ra ngoài không ạ?"
Khương Tô cảm thấy cảm giác được đi cùng Khương Hủ Hủ "hành hiệp trượng nghĩa" thật sự rất tuyệt, cậu bé còn muốn đi theo nữa.
"Hôm nay không ra ngoài."
Khương Hủ Hủ phá vỡ ảo tưởng của cậu bé:
"Hôm nay chị ở nhà, nhận chuyển phát nhanh."
Khương Tô: ??
Chuyện nhận chuyển phát nhanh mà cũng cần phải ở nhà chuyên tâm sao?
Vậy chú Minh, dì Trương, bảo vệ... những người này để làm gì chứ?
Không đợi Khương Tô nghĩ nhiều, cậu bé đã nghe thấy chú Minh bước tới, nói rằng có chuyển phát nhanh đến ngoài cổng biệt thự, vì cần người nhận ký tên nên hỏi có cho vào không.
Khương Hủ Hủ liền gật đầu với chú Minh: "Là chuyển phát nhanh của cháu, chú cho vào đi ạ."
Khương Tô hơi tò mò không biết Khương Hủ Hủ đã mua thứ gì mà cần đích thân ký nhận. Mấy người Lộ Tuyết Khê trong phòng khách dù không thể hiện ra ngoài, nhưng trong lòng cũng tò mò không kém, họ ngồi im lặng chờ người đến.
Chẳng mấy chốc, cánh cổng biệt thự được mở ra.
Mọi người liền thấy, ngoài cổng có ba anh chàng đội mũ đen đứng đó.
Khương Tô nhớ rằng, người giao hàng đến cho Khương Hủ Hủ hôm qua cũng có vẻ ngoài tương tự.
Chỉ là bộ đồng phục này, cậu bé hình như chưa từng thấy bao giờ.
Đây là công ty chuyển phát nhanh nào vậy?
Nhìn xem, toàn bộ đều là áo đen, quần đen, khẩu trang đen.
Không giống nhân viên giao hàng, mà giống thành viên của một tổ chức bí ẩn nào đó hơn.
Chỉ thấy Khương Hủ Hủ bước tới, đầu tiên là lấy điện thoại ra như để xác minh thân phận. Sau đó, ba anh chàng mỗi người vác một chiếc thùng lớn cao đến nửa người, bước chân nhẹ nhàng theo Khương Hủ Hủ lên lầu.
Khương Tô gần như lập tức đi theo.
Thấy ba người vác thùng đi thẳng vào phòng Khương Hủ Hủ, cậu bé định đi theo vào trong thì thấy Khương Hủ Hủ bước tới, đóng sầm cửa lại ngay trước mặt cậu.
Khương Tô vẻ mặt không thể tin nổi.
Chỉ là giao một món đồ chuyển phát nhanh thôi mà, cần gì phải bí ẩn đến vậy chứ?
Thậm chí còn không cho cậu bé xem!
Chẳng lẽ cậu bé không phải là em họ yêu quý của cô sao?!
Đề xuất Ngược Tâm: Hoàng Hôn In Bóng Vào Mắt Người