Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 45: Lời hay khó khuyên quỷ đáng chết

Chương 45: Lời hay khó khuyên kẻ muốn chết

Khương Tố cứ nghĩ Lộ Tuyết Khê hẹn gặp bạn qua mạng thì cùng lắm là đến mấy quán cà phê "sống ảo" hay trung tâm thương mại để mua sắm thôi. Ai dè, địa điểm hai người hẹn lại là một ngôi trường bỏ hoang.

Ngoài Xuân Xuân, còn có vài thiếu niên nam nữ khác, nghe nói đều quen nhau trên mạng. Trong số đó, có một người tự xưng là Hứa công tử của một công ty bất động sản.

"Ngôi trường này đã được bố tôi mua lại rồi, chuẩn bị quy hoạch lại thành một khu vui chơi giải trí lớn. Riêng tòa nhà này sẽ được dùng làm địa điểm chơi thoát hiểm mật thất. Hiện tại vẫn đang trong giai đoạn quy hoạch, nhưng chúng ta có thể vào trong chơi bắn súng sơn trước."

Hứa công tử tên thật là Hứa Nam Đồ, gia đình anh ta cũng có địa vị nhất định ở Hải Thị. Ngoài các trò chơi, anh ta còn thích tìm tòi những thứ mới lạ, độc đáo, trong đó có cả việc chơi bắn súng sơn trong trường học.

Ngôi trường này từ khi xây dựng đã liên tục xảy ra đủ thứ chuyện, nào là học sinh nhảy lầu, nào là tinh thần suy sụp. Năm ngoái, thậm chí còn phát hiện một nữ sinh vị thành niên mang thai định tự tử trên sân thượng. Nhà trường và phụ huynh không chịu nổi nữa, trường buộc phải đóng cửa, chính phủ cũng vì thế mà bán đấu giá trường để quy hoạch lại.

"Tôi có một người bạn mở tiệm bắn súng sơn, đồ dùng và đạo cụ cần thiết tôi đã cho người chuẩn bị hết rồi. Lát nữa chúng ta sẽ chia thành hai đội để đối kháng, không vấn đề gì chứ?"

Khi Hứa Nam Đồ nói câu này, ánh mắt lại hướng về phía Lộ Tuyết Khê.

Trong nhóm người này, Lộ Tuyết Khê có khí chất xuất chúng, dung mạo xinh đẹp rạng rỡ, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã thu hút ánh nhìn của vài chàng trai, huống chi là Hứa Nam Đồ, một công tử ham chơi. Có thể nói, sở dĩ hôm nay anh ta tổ chức trò chơi này là vì Lộ Tuyết Khê. Chỉ là không ngờ cô lại còn dẫn theo một đứa em trai.

Lộ Tuyết Khê đương nhiên nhận ra những ánh mắt xung quanh, nhưng cô không bận tâm. Thậm chí cô đã quen với những ánh mắt đổ dồn vào mình từ lâu. Cô chỉ mỉm cười tự nhiên, ánh mắt lại rơi vào Khương Tố đang đứng bên cạnh với vẻ mặt không mấy vui vẻ từ khi bước vào. Cô quan tâm hỏi:

"Tiểu Tố sao vậy? Em không phải thích chơi game nhất sao?"

Khương Tố lúc này nào có tâm trạng chơi. Cậu nhìn những tòa nhà dạy học xung quanh, chỗ nào cũng cao ngất trời, chợt có cảm giác như Khương Húc Húc đã nói trúng phóc, trong lòng lập tức có chút muốn rút lui.

"Trước khi ra ngoài sao chị không nói là đến nơi như thế này? Em không muốn chơi."

Khương Tố vốn là người tự cho mình là trung tâm, dù là Lộ Tuyết Khê, khi cậu không vui cũng sẽ không để ý đến tâm trạng của đối phương.

Lộ Tuyết Khê nghe lời nói có vẻ trách móc của cậu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hơi tổn thương.

"Em, em cứ nghĩ em sẽ thích ra ngoài chơi..."

Cô vừa buồn bã, chưa đợi Khương Tố mở lời, mấy chàng trai bên cạnh đã không chịu nổi.

"Cô ấy là chị của cậu, cậu nói chuyện với cô ấy kiểu gì vậy?"

"Không chơi thì thôi, ai thèm chứ."

Hứa Nam Đồ cũng không vui, nữ thần của anh ta không vui, dù là em trai cũng không thể nhịn được.

"Tiểu đệ đệ sẽ không phải sợ thua nên không dám chơi chứ? Hay là anh cho xe đưa em về nhà uống sữa nhé?"

Giọng điệu châm chọc của Hứa Nam Đồ tràn đầy, Khương Tố làm sao chịu nổi, lập tức nghển cổ:

"Tôi sẽ sợ thua sao?! Chơi thì chơi! Lát nữa tôi sẽ cho các người phải quỳ xuống gọi cha!"

Khương Tố lúc này nào còn nhớ Khương Húc Húc đã nói gì, trong lòng chỉ muốn mấy người này quỳ xuống gọi mình là cha.

...

Khương Húc Húc trở về từ căn hộ cho thuê thì trời đã gần tối. Vừa định bước vào nhà, cô chợt cảm thấy không ổn, lấy lá bùa con trong túi ra xem, phát hiện lá bùa con lập tức cháy thành tro đen.

Bùa con hóa tro, chứng tỏ bùa mẹ cũng đã cháy.

Khương Húc Húc thầm nghĩ quả nhiên.

Lời hay khó khuyên kẻ muốn chết.

Nghĩ rằng đứa trẻ hư phải chịu chút bài học mới biết lớn, Khương Húc Húc ban đầu không định quản. Nhưng việc lá bùa mẹ cô để dưới đế giày Khương Tố lại hóa tro ngay lập tức, chứng tỏ thứ mà Khương Tố gặp phải rõ ràng không tầm thường.

Đặc biệt, luồng âm khí còn sót lại trên lá bùa con có một chút cảm giác quen thuộc nhàn nhạt.

Khương Húc Húc suy nghĩ một lát, vẫn quay đầu bước ra ngoài.

Coi như là vì chú ba và thím ba đối xử với cô không tệ.

Khương Húc Húc vừa gọi điện cho Khương Hoài hỏi số điện thoại của tài xế đã chở Khương Tố và Lộ Tuyết Khê đi, vừa nhanh chóng bước ra cổng lớn.

Đi được nửa đường, cô chợt thấy một chiếc Maybach quen thuộc đang chạy tới từ xa, vẻ ngoài quen thuộc, cùng với ánh vàng quen thuộc từ cửa sổ xe.

Khương Húc Húc không nghĩ nhiều, liền bước tới chặn xe.

"Đại lão... ôi không, Chử thiếu, cho tôi mượn xe một chút."

Chử Bắc Hạc: ...

Anh bị cặp anh em này bám riết rồi sao?

Khương Húc Húc vẫn đương nhiên ngồi vào ghế sau xe của Chử đại lão, hỏi rõ tài xế vị trí của Khương Tố, rồi bảo tài xế trực tiếp đi về phía trường học.

Nửa tiếng sau, xe đến trường bỏ hoang. Khương Húc Húc cảm ơn Chử Bắc Hạc rồi tự mình bước vào. Vừa mới vào, cô đã nhìn thấy tòa nhà dạy học bỏ hoang với khí đen ngút trời ở phía xa.

Cô nhíu mày, không ngờ mọi chuyện còn khó giải quyết hơn cô tưởng. Với luồng âm khí đậm đặc như vậy, bên trong ít nhất phải có lệ quỷ trăm năm trở lên.

Chỉ là tại sao cô vừa nãy ở bên ngoài trường lại không cảm nhận được chút nào?

Chẳng lẽ, ngôi trường này có kết giới?

Không có thời gian nghĩ nhiều, Khương Húc Húc nhanh chóng đi về phía tòa nhà dạy học.

Vừa bước vào tòa nhà, cô đã cảm thấy luồng âm sát khí ập đến. Những luồng khí đen lờ mờ như hóa thành thực chất, từ bốn phương tám hướng cuộn trào như muốn chui vào cơ thể cô.

Khương Húc Húc tùy tay rút ra một lá bùa thanh khí mở đường, bên tai cô đã nghe thấy một tiếng gào thét quen thuộc và cao vút.

"Ma quỷ!!!"

Là giọng của Khương Tố, ở tầng năm.

Khương Húc Húc không nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy lên lầu. Để lên lầu nhanh nhất, cô trực tiếp dùng một lá bùa thân nhẹ, một bước nhảy nhẹ là một bậc thang, vài bước nhảy đã đến tầng năm.

Vừa bước vào hành lang tầng năm, Khương Húc Húc đã nhìn thấy Khương Tố, nhưng lại thấy cậu đang cõng một quả trứng kén khổng lồ trên lưng, lúc này đang cố gắng hết sức chạy về phía đầu kia của hành lang.

Và phía sau cậu, những sợi tơ mỏng manh như tơ tằm cuộn trào đuổi theo, kèm theo luồng âm sát khí lạnh thấu xương.

Khương Tố cố gắng chạy về phía trước, nhưng lại cảm thấy dưới chân như có luồng khí lạnh từng lớp bao bọc lấy mắt cá chân, khiến mỗi bước đi của cậu như giẫm trên hầm băng.

Cảm nhận những sợi tơ tằm phía sau không ngừng áp sát, Khương Tố trực giác mình hôm nay sẽ xong đời. Dù vậy, cậu vẫn không buông quả trứng khổng lồ trên lưng.

Cậu bây giờ chỉ hối hận.

Hối hận chết đi được.

Rõ ràng Khương Húc Húc đã nhắc nhở cậu, nhưng cậu vẫn ra ngoài gặp bạn qua mạng, không chỉ gặp, mà còn trực tiếp lên sân thượng, thả thứ đó ra...

Khương Tố thật sự muốn khóc.

Cậu muốn gọi điện cho Khương Húc Húc cầu cứu, nhưng cậu hoàn toàn không nhớ số điện thoại của Khương Húc Húc.

Mắt hoa lên, Khương Tố cảm thấy có những sợi tơ trắng bạc lướt qua trước mắt. Chưa kịp phản ứng, những sợi tơ đó đã nhanh chóng quấn quanh cổ và mắt cá chân cậu.

Mắt Khương Tố tràn đầy kinh hoàng. Khoảnh khắc những sợi tơ cắm vào da thịt, cậu cảm thấy, hôm nay mình, có lẽ thật sự sẽ chết.

Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống. Trong tuyệt vọng, bên tai cậu chợt vang lên một giọng nữ quen thuộc.

Trong trẻo và sắc bén, nhưng lúc này lại như tiếng nhạc trời.

"Thiên lôi ầm ầm, địa lôi mờ mịt, trên có Lục Giáp, dưới có Lục Đinh, ta phụng sắc lệnh, định chém sấm sét, BÙM!"

Đề xuất Cổ Đại: Hộ Vệ Của Nàng
BÌNH LUẬN