"Thận Trì." Ánh mắt Vệ Sơ Đồng sáng rực. Người đàn ông khẽ khàng cởi bỏ y phục cô, vùi mặt vào hõm cổ cô.
Vệ Sơ Đồng thử thăm dò, vòng tay ôm lấy cổ anh, Cố Thận Trì không né tránh.
Môi cô mím chặt, lặng lẽ đón nhận.
"Vệ Sơ Đồng." Giọng anh khàn đặc gọi tên cô. Cố Thận Trì lúc này khiến cô ngẩn ngơ.
"Ừm." Cô mỉm cười đáp lại.
Cô đưa tay nâng niu khuôn mặt anh, ngón tay khẽ vuốt vành tai. Đây là người cô yêu, là Cố Thận Trì của riêng cô.
Bàn tay ấm áp của anh nâng lấy mặt cô, gần như ôm trọn nửa khuôn mặt. Cố Thận Trì cúi đầu sát lại, Vệ Sơ Đồng có thể nhìn rõ đôi mắt sâu thẳm, hàng mi dài và nếp mí mờ nhạt của anh.
Cố Thận Trì khẽ mở đôi môi mỏng, ánh mắt hờ hững như mây trời: "Vệ Sơ Đồng, tại sao người bệnh không phải là em?"
"Tại sao người phải chết không phải là em?"
Trong mắt anh không hề có sự hận thù sâu sắc, nhưng chính điều đó lại khiến Vệ Sơ Đồng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương hơn.
Đến cả hận thù cũng không có, vậy là anh đã thờ ơ đến mức nào?
Vệ Sơ Đồng nhắm mắt lại. Nhưng Cố Thận Trì ơi, cô cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Cô có thể thành toàn cho anh, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh, như vậy thế giới của anh sẽ tươi sáng hơn chăng?
Cố Thận Trì chìm vào giấc ngủ sâu bên cạnh cô. Vệ Sơ Đồng ôm gối ngồi thẫn thờ trên giường suốt cả đêm.
Trước khi Cố Thận Trì tỉnh giấc, cô đã rời khỏi phòng. Anh say nên mới tìm đến phòng cô, đợi khi anh tỉnh táo mà biết đã ngủ cùng cô, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng ghê tởm, bởi lẽ anh luôn cho rằng cô dơ bẩn.
Ánh nắng bên ngoài xuyên qua tấm rèm voan trắng tràn vào căn phòng. Người đàn ông trên giường khẽ cựa mình, anh đưa tay đặt lên trán rồi mở mắt.
Những mảnh ký ức hỗn loạn đêm qua còn sót lại trong đầu anh, nhưng chúng vụt qua quá nhanh, anh không thể nắm bắt.
Anh nhận ra mình đang ở trong phòng Vệ Sơ Đồng. Theo bản năng, anh nhìn xuống ga trải giường, không phải bộ ga mà anh thoáng thấy trong đầu.
Cố Thận Trì nhíu mày đi ra ngoài. Lúc này, Vệ Sơ Đồng đang ngồi xổm trong phòng tắm, ngẩn ngơ nhìn lồng máy giặt quay tròn.
Tiếng bước chân vang lên phía sau, Vệ Sơ Đồng lập tức đứng dậy, rồi cô nhăn nhó vì chân thật sự rất tê.
Một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy eo cô. "Hôm qua..."
Cố Thận Trì nhìn thẳng vào mắt cô.
Vệ Sơ Đồng mỉm cười với anh: "Anh say quá, nôn đầy giường."
Cố Thận Trì mím chặt môi, rụt tay lại. Những mảnh ký ức lộn xộn trong đầu anh không khớp với lời Vệ Sơ Đồng nói. Anh cởi cúc áo sơ mi, có lẽ anh đã mơ.
Thậm chí còn mơ thấy mình cùng Vệ Sơ Đồng...
"Anh có ăn quẩy cho bữa sáng không? Em..."
Cố Thận Trì xua tay: "Tôi đến bệnh viện thăm Giản Nhất."
Nụ cười trên mặt Vệ Sơ Đồng cứng lại trong giây lát, nhưng cô đã che giấu rất tốt.
"Anh đi đi, tạm biệt."
Điện thoại "đinh" một tiếng. Vệ Sơ Đồng cúi đầu, tránh ánh mắt anh, liếc nhìn tin nhắn. Đó là kết quả xét nghiệm tương thích.
Cô có thể hiến tim cho Giản Nhất.
Vệ Sơ Đồng ngẩng đầu lên, xoa xoa sống mũi cay xè, gọi Cố Thận Trì đang định rời đi: "Khoan đã."
Cố Thận Trì quay đầu lại. Vệ Sơ Đồng đứng phía sau mỉm cười với anh, nụ cười nhàn nhạt, khiến tim anh thắt lại.
"Anh đợi em một chút." Nói rồi, Vệ Sơ Đồng quay người chạy đi. Cô lên lầu, lấy từ trong tủ ra một chiếc hộp quà màu xanh đậm tinh xảo, rồi vội vã chạy xuống.
"Cái này tặng anh." Cô thở hổn hển, ruột gan như bị thắt lại. Cô cắn chặt môi, trên nét mặt không để lộ chút sơ hở nào.
Trong hộp là một chiếc cà vạt. Cố Thận Trì liếc nhìn, nói: "Bộ vest tôi mặc hôm nay không hợp với chiếc cà vạt này."
Vệ Sơ Đồng lắc đầu: "Không sao, sau này anh đeo cũng được."
Không đeo cũng chẳng sao. Thật ra, chiếc cà vạt này cô đã mua từ rất lâu rồi, hôm nay không tặng thì sợ sẽ không còn cơ hội nữa.