“Tại sao người bệnh không phải là em?”
“Tại sao người phải chết không phải là em?”
Người đàn ông kề bên tai cô, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để thốt ra những lời độc địa nhất.
Nhưng anh không biết… cô thật sự sắp chết rồi.
Vệ Sơ Đồng ôm chặt lấy bụng, cố gắng chống người từ trên giường bò xuống.
Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, càng làm khuôn mặt cô trở nên tái nhợt.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân quen thuộc – là Cố Thận Trì.
Không biết lấy đâu ra sức, cô nắm chặt tay nắm cửa, mở ra.
“Thận Trì.” Gọi tên anh gần như lấy đi toàn bộ sức lực của cô.
Cố Thận Trì dừng lại, quay đầu. Ánh mắt lạnh lẽo rơi lên người phụ nữ mặc mỏng manh đứng trước mặt.
“Anh về rồi, anh… đã ăn gì chưa?” Giọng cô dè dặt, có phần lấy lòng.
Trong mắt cô thoáng lóe lên chút ánh sáng.
Cố Thận Trì chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái rồi xoay người bước đi.
Thái độ của anh khiến tim cô đau như bị xé rách.
Cô vội đuổi theo, nắm lấy tay áo anh. Môi cô bị cắn bật máu, cơn đau quặn bụng khiến cô khó thở.
“Buông ra!” Trong mắt Cố Thận Trì ánh lên tia sát khí.
Ngón tay cô run lên, chỉ dám giữ lại một góc áo nhỏ.
“Thận Trì… em đau…” Giọng cô run rẩy. “Trễ thế này rồi… anh có thể đưa em đến bệnh viện không?”
Nếu là ban ngày, cô tuyệt đối sẽ không làm phiền anh.
“Đau ở đâu?” Anh quay lại, ánh mắt dừng trên người cô.
“Bụng…” Trán cô ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cố Thận Trì cúi đầu, liếc qua bàn tay đang ôm bụng của cô, khóe môi bỗng nhếch lên nụ cười lạnh.
“Vệ đại tiểu thư, kỹ năng diễn xuất của em ngày càng tiến bộ. Vì màn kịch này… lại luyện tập bao lâu rồi?”
Anh vung tay, hất tay cô ra khỏi tay áo mình.
Bàn tay anh nâng cằm cô, bóp chặt.
“Từ ngày em phản bội tôi, tôi đã thề… cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Trừ khi…”
Khóe môi anh cong lên vẻ tàn nhẫn:
“Trừ khi… em chết.”
Từng giọt máu trong người Vệ Sơ Đồng như ngừng chảy. Cô run rẩy không ngừng được, còn Cố Thận Trì quay người bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cơn đau trong bụng như có dao xoáy, cô quỳ sụp xuống nền nhà.
Tay run rẩy lôi điện thoại ra, bấm 120.
Tiếng xe cứu thương đi xa dần. Cố Thận Trì bình thản ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng.
Trong mắt anh, tất cả chỉ là màn kịch cô dựng lên để bám lấy gia đình anh – bởi vì nhà họ Vệ sắp phá sản.
Một người phụ nữ từng thấy anh sa sút liền lập tức quay sang người khác, sao có thể chịu cảnh nghèo khó?
…
Cô cầm tờ kết quả ngồi trên ghế dài bệnh viện. Ánh mắt vô thần nhìn lên bức tường trắng.
Kết quả đã có – ung thư ruột giai đoạn cuối.
Vệ Sơ Đồng gọi xe đến bệnh viện nơi Phương Vân Hành làm việc. Anh nhận được điện thoại liền ra tận cổng đón cô.
Đôi mắt cô đỏ hoe, vẫn cố gượng cười với anh.
“Vân Hành…” Cô siết chặt tờ xét nghiệm. “Kết quả rồi… bác sĩ nói em bị ung thư ruột giai đoạn cuối.”
Sắc mặt anh lập tức thay đổi.
Sống mũi cô cay xè, ánh mắt mang theo van nài:
“Anh kiểm tra lại cho em được không? Có phải… họ chẩn đoán sai rồi?”
Anh là bác sĩ chuyên khoa tiêu hóa – người cô duy nhất có thể tin lúc này.
Vệ Sơ Đồng được đẩy vào phòng kiểm tra.
Đến năm giờ chiều, kết quả có rồi – giống hệt như ban đầu.
Ung thư ruột giai đoạn cuối.
Cô ngồi ngây dại, môi run run:
“Em… còn sống được bao lâu?”
Phương Vân Hành ngồi xuống, tay đặt lên vai cô:
“Đồng Đồng, anh sẽ cứu em.”
“Ung thư đó…” Nước mắt Vệ Sơ Đồng rơi xuống từng giọt.
“Đây là ung thư mà…”
Căn bệnh này… cũng giống như cuộc hôn nhân giữa cô và Cố Thận Trì – không thể cứu vãn.