Tôi lấy lý do các con đã lên lớp chín để thành công hoãn lại đám cưới, chỉ cùng anh ta đi đăng ký kết hôn. Tôi cũng từ chối sống chung vì trường học ở gần đó.
Ngoài việc ngày nào cũng trưng ra bộ mặt khó chịu, anh ta vẫn khá dễ nói chuyện.
Hai đứa tôi bình thường chẳng bao giờ trò chuyện, chẳng khác gì cuộc sống độc thân hai mươi lăm năm qua của tôi. Thỉnh thoảng về nhà tắm xong, nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn trên tủ đầu giường, tôi mới chợt nhận ra mình đã là phụ nữ có chồng.
Nhưng tôi thật sự không biết phải tán tỉnh con trai thế nào, mà chủ động nhắn tin cho anh ta thì thấy ngại ơi là ngại.
"Rốt cuộc phải làm sao mới tăng được độ thiện cảm đây chứ!" Tôi nằm vật ra giường rên rỉ.
Giá mà ngày xưa chịu khó yêu đương nhiều hơn để tích lũy kinh nghiệm.
Đúng lúc tôi định vùi đầu vào chăn ngủ thì điện thoại nhận được một tin nhắn. Tôi mò mẫm tìm điện thoại trong bóng tối, rồi lập tức mở khung chat của người có biệt danh "Tên tép riu".
Là Thẩm Du Thừa hỏi tôi tối mai có đi ăn không. Tôi nghĩ đằng nào mai mình cũng chỉ có hai tiết buổi sáng, liền đồng ý, trả lời một câu: "Được thôi."
[Ting! Độ thiện cảm của Thẩm Du Thừa giảm 2! Hiện tại là -7]
????
Không phải chứ, mẹ kiếp, không muốn gặp tôi thì nói thẳng đi, việc gì phải làm cái trò hèn hạ này mà hỏi tôi có đi ăn không, rồi tôi đồng ý cái là bắt đầu hối hận lén lút trừ độ thiện cảm đúng không?
Đồ đàn ông thối tha, cứ đợi tôi cho leo cây đi, đồ đàn ông thối tha!
Ngày hôm sau, tôi với cặp mắt thâm quầng như gấu trúc đến trường. Hứa Minh Phục thấy tôi thì ngạc nhiên hỏi: "Cậu đâu có tiết tự học buổi sáng, đến sớm thế làm gì?"
Tôi xua tay nói: "Hôm nay tôi định làm một người phụ nữ công sở tự giác."
Hừ, tự giác.
Trời đất quỷ thần ơi, ai mà biết cái hệ thống đó hôm nay lên cơn gì, mới sáu giờ sáng đã cứ réo ầm ĩ.
[Ting! Lỗi! Lỗi! Lỗi! Lỗi!]
Cứ hễ tôi tiếp tục ngủ là nó lại kêu, ồn ào đến mức tôi đau cả đầu. Tôi thấy nó không phải bị lỗi mà là đồ dở hơi thì đúng hơn.
"Chiều nay tôi phải đi tỉnh lân cận tham gia một cuộc thi giáo viên, không biết có kịp về dạy tiết tự học buổi tối không, cậu giúp tôi dạy thay nhé," Hứa Minh Phục nói.
"Được thôi," tôi lười biếng đáp, rồi bước vào văn phòng tổ Vật lý.
Tôi mở WeChat, nhàm chán lướt xem vòng bạn bè của Thẩm Du Thừa, phát hiện ra anh ta lại đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn của hai đứa tôi lên. Bảo sao hôm đó anh ta lấy xong giấy của mình còn đòi lấy cả của tôi, lén lút làm trò gì không biết.
Thôi được, vậy thì tôi miễn cưỡng ấn like cho anh vậy.
[Ting! Độ thiện cảm của Thẩm Du Thừa giảm 5! Hiện tại là -12!]
...Cái bài đăng này chắc chỉ mình tôi thấy thôi đồ ngốc.
Trong lúc tôi thầm mắng đồ ngốc, Thẩm Du Thừa gửi đến một tin nhắn.
Thẩm Du Thừa: Dậy rồi à?
Tôi: Ừm.
Thẩm Du Thừa: Ăn sáng chưa?
Tôi: Chưa, quên mua mất.
Thẩm Du Thừa: Tôi bảo Trần Tề mua cho cô một phần mang qua nhé, cô thích ăn gì?
Tôi: Không cần đâu, lát nữa tôi tự ra cổng trường mua.
Thẩm Du Thừa: Được.
Ban đầu tôi còn định nói với anh ta là tối nay có tiết nên không đi ăn được, nhưng thấy chuyện vừa rồi và cái chữ "Được" cụt lủn của anh ta, tôi lại xóa đi những dòng chữ đang gõ dở, rồi tắt điện thoại.
Để chiều rồi nói với anh ta vậy.
Bây giờ đang là giai đoạn ôn tập, nhiều đứa trẻ vẫn chưa thành thạo các phép tính về công suất điện và các thứ khác, tôi phải tranh thủ thời gian tìm thêm bài tập cho chúng luyện.
Sau khi dạy liền hai lớp, tôi đã kiệt sức. Về nhà ăn xong đồ ăn đặt về, vừa chạm giường là tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Mãi đến khi chuông báo thức lúc sáu giờ mười phút reo, tôi mới mơ màng mở mắt.
Chợt nhận ra mình đã đồng ý dạy thay cho Hứa Minh Phục vào buổi sáng, tôi lập tức bật dậy khỏi giường, lao vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Xe chạy được nửa đường thì tôi phát hiện mình chưa cầm điện thoại.
Nhưng tôi không còn thời gian quay lại nữa, thôi thì cứ coi như mình đang ngoan ngoãn tuân thủ quy định mới của trường: giáo viên không được mang điện thoại vào lớp khi đang giảng bài.
Đến lớp vừa đúng sáu giờ rưỡi. Nhớ ngày xưa đi học, tôi cũng toàn đến sát giờ vào lớp.
Tôi vỗ vỗ bục giảng: "Lấy tờ đề sáng nay tôi phát ra làm đi, lát nữa tôi sẽ giảng. Ai đang ăn thì ăn nhanh lên, đừng để giáo viên đi tuần thấy, giữ trật tự nhé!"
Vì bình thường tôi đối xử với chúng rất nhẹ nhàng, thân thiện nên chúng cũng khá nể tôi.
Không có điện thoại, tôi cũng vùi đầu vào làm đề cùng chúng.
Khoảng bảy giờ, một học sinh nói: "Cô ơi, hình như bên ngoài có phụ huynh ạ."
Tôi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cái bóng dáng này sao mà quen thuộc thế nhỉ.
Tôi đứng dậy mở cửa, thò đầu ra hỏi: "Chào anh, xin hỏi anh tìm ai... Thẩm Du Thừa?"
"Có tiết sao không nói trước với tôi một tiếng?" Anh ta hỏi tôi bằng giọng điềm tĩnh.
Chết tiệt, tôi nói tôi thật sự quên mất, liệu anh ta có tin không nhỉ?
"Xin lỗi, hôm nay tôi bận quá nên quên nói với anh, xin lỗi, tôi sai rồi!" Tôi đóng cửa lớp lại, nói nhỏ với anh ta ở hành lang.
Vô tình liếc thấy từng cái đầu nhỏ tò mò trong lớp đang nhìn về phía này, tôi ngượng ngùng ra hiệu bằng tay bảo chúng mau chóng tập trung làm bài.
Anh ta thở dài nói: "Thôi được rồi, cô không sao là tốt rồi."
"Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì trên bàn làm việc của tôi có bánh mì tôi ăn dở hôm qua, anh có thể ăn tạm lót dạ," tôi cẩn thận nói.
"Không sao, không đói, khi nào cô tan học, tôi đợi cô," anh ta nói.
"Bảy giờ rưỡi. Xin lỗi anh nhé, tôi thật sự không cố ý không nói với anh đâu, xin lỗi. Tan tiết tự học tối nay tôi mời anh đi ăn, anh cứ lên văn phòng tôi đợi nhé, phòng ở tầng hai gần cầu thang ấy, bàn trong cùng có ảnh của tôi là chỗ của tôi."
"Ừm."
Tôi lại liên tục nói thêm mấy câu xin lỗi nữa rồi mới quay người về lớp.
Vừa mở cửa, tôi đã biết chắc là không thể giảng bài được rồi.
"Cô ơi! Anh kia là ai thế ạ?"
"Cô ơi! Anh ấy là bạn trai cô à?"
"Nói bậy! Chị Sở làm gì có bạn trai, thầy Hứa chẳng phải vẫn đang theo đuổi chị Sở của chúng ta sao?"
"Cô ơi! Anh ấy là anh trai cô à, đẹp trai quá!"
Bắt được từ khóa rồi!
Tôi lập tức vỗ tay ra hiệu im lặng: "Đó là anh họ xa của cô, nhà có chút chuyện nên anh ấy đến trường tìm cô. Thôi thôi, mau làm bài tập đi, hôm nay tạm thời không giảng nữa. Các em lấy hết bài tập đang làm ra làm đi, mai vào tiết cô sẽ kiểm tra xem đã làm đề chưa, ai chưa làm thì đứng nghe hết!"