Chương 525: Trí tuệ siêu việt
Vài phút sau, bài thi của Lê Kiều được trợ thủ mang lên lầu giao cho Phong Dĩ.
Lúc này, y đang khá hứng thú nhìn vào màn hình giám sát, bất ngờ chạm phải ánh mắt Lê Kiều nhìn về phía đó.
Mặc dù biết nàng không thể thấy mình, Phong Dĩ vẫn không tránh khỏi khẽ nhíu mày.
Hình ảnh hiện ra, Lê Kiều chống cằm, nhìn thẳng vào camera, rõ ràng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Phong Dĩ lại có cảm giác như nàng biết phía sau camera có người đang quan sát mình.
Y liền thu thần, hạ mắt mở bài thi ra, đọc qua từ trên xuống dưới.
Chỉ mới nửa phút trôi qua, khuôn mặt lai Tây đẹp trai của Phong Dĩ thay đổi liên tục như xem trình chiếu.
Y bóp nhẹ trán rồi trả bài thi cho trợ thủ bên cạnh, nói: “Ngươi xem thử.”
Trợ thủ không rõ ý, nhưng vẫn tuân lệnh cầm bài thi đối chiếu với đáp án đúng trong điện thoại.
Một lúc sau, y ngơ ngác ngẩng đầu lên, nuốt khô cổ họng, nói: “Tổng giám đốc Phong, ngài đã đưa trước đáp án cho cô ấy rồi sao?”
Phong Dĩ không nói gì, chỉ nhếch môi, quăng cho y ánh mắt như bảo “ngươi nói chuyện mơ màng vậy đó”.
Trợ thủ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nếu không phải thế, thì trí thông minh của cô ấy… quả thật quá cao.” Còn cao hơn tổng giám đốc ngài nữa!
Câu sau cùng trợ thủ không dám nói bừa vì sợ bị trừ thưởng.
Phong Dĩ mơ màng nhìn lại màn hình giám sát, ánh mắt càng thêm phần hứng thú.
Là chủ tịch câu lạc bộ Bàn Tròn, bao năm nay y đã gặp vô số thành viên có trí tuệ xuất chúng.
Đề thi đầu vào thật hiếm người có thể làm đúng hết, không phải không có, nhưng Lê Kiều nổi bật bởi thời gian làm bài quá ngắn, gần như áp đảo hoàn toàn bằng trí tuệ.
Tiểu cô nương Thiếu Duyên đúng thật không đơn giản.
Ít nhất là nàng có trí tuệ siêu việt.
...
Hai mươi phút sau, Tông Duệ cuối cùng cũng hoàn thành toàn bộ các câu hỏi trong khoảng thời gian quy định.
Cô ta đứng lên nộp bài, liếc mắt thấy Lê Kiều ngồi gần cửa sổ, cười không cười nhìn mình.
Tông Duệ vội vàng giao bài cho nhân viên rồi nở nụ cười gượng, ra hiệu với Lê Kiều.
Một lúc sau, hai người lần lượt bước ra khỏi quán cà phê, Tông Duệ cười ngượng bước tới: “Tiểu Kiều, sao nàng cũng tới đây rồi?”
Lê Kiều chắp tay vào túi, dựa người vào tường bên ngoài của bức tường xanh rêu, hỏi: “Làm bài sao rồi?”
Tông Duệ bật cười, nói: “Đừng nhắc nữa, tôi chỉ định đi dạo mệt nên mua cà phê, ai ngờ vừa bước vào không thể ra, nhất định phải làm xong bài mới được về, đúng là bắt ép mua hàng.”
Nói xong, mắt cô ấy lẹo lẹo, hỏi: “Tiểu Kiều, câu cuối chọn C đúng không?”
Lê Kiều hơi hạ mắt mỉm cười: “Tôi chọn B.”
“Ôi, tôi đoán mò thôi, hồi đi học cô giáo bảo, câu nào không biết thì chọn C.”
Lê Kiều im lặng...
Tông Duệ nhìn nàng không nói gì, bẽn lẽn cười nhỏ: “Tiểu Kiều, kỳ thi này là làm gì vậy? Tôi thấy có khá nhiều người da đen, quốc tịch đủ cả, không lẽ mua cà phê ở Anh Đế còn phải tham gia thi sao?”
Nghĩ vậy, Tông Duệ bỗng nhận ra mình quên mua cà phê.
Lê Kiều đẩy tường đứng thẳng người, ngước cằm về phía bên kia đường, nói: “Ngươi nghe về câu lạc bộ Bàn Tròn chưa?”
Tông Duệ theo bước chân nàng, hết sức tự nhiên khoác tay vào khuỷu tay Lê Kiều, ngạc nhiên há hốc miệng: “Phải chăng là câu lạc bộ Mensa đó?”
“Ừ.” Lê Kiều gật đầu đáp.
Tông Duệ hít một hơi thật sâu, như muốn bay lên: “Tôi tham gia bài kiểm tra đầu vào của Mensa ư? Xong rồi, tôi chắc chắn không đỗ, trí thông minh không đủ.”
Nhưng cũng không cần quá tự ti.
Lê Kiều dẫn Tông Duệ tới quán cà phê ở bên kia đường.
Có lẽ vừa trải qua một cuộc thi độc đáo trong quán cà phê trước, Tông Duệ bước vào, mắt lúng túng nhìn quanh, sợ lại có người đưa bài kiểm tra cho.
Sau khi mua cà phê, Lê Kiều chuẩn bị kiếm chỗ ngồi, Tông Duệ ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thốt lên: “Chú Thiếu Duyên đến rồi.”
Bên ngoài đường, bốn chiếc Bentley màu đen đậu chắc chắn tại chỗ.
Cánh cửa xe phía sau mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen bước xuống.
Khoảng cách giữa họ rất gần, Lê Kiều liền nhìn thấy đường nét sắc lạnh của thương Uy tỏa ra vẻ nghiêm nghị khiến người lạ tránh xa.
Người đàn ông đứng trên phố, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng qua cửa kính về phía Lê Kiều.
Tông Duệ cầm cốc cà phê, ánh mắt luân phiên giữa hai người trong vài giây, rồi lặng lẽ uống một ngụm để lấy lại tinh thần.
Biểu cảm của chú Thiếu Duyên trông có vẻ không ổn chút nào.
Lê Kiều và thương Uy trao đổi ánh mắt ba giây, rồi mỉm môi bước chậm ra ngoài.
Tông Duệ như cái đuôi không nói lời nào bám theo sau.
Bên ngoài cửa hàng, người đàn ông hai tay cắm trong túi quần đứng yên, dáng người cao ráo nổi bật hơn cả sắc màu của cả con phố.
Đôi môi mỏng hầu như ép thành một đường thẳng, nhìn Lê Kiều thản nhiên ung dung, lưỡi gà co thắt một cái.
Nàng tiến tới trước mặt, ngẩng đầu nhìn sâu vào ánh mắt người đàn ông, giơ cốc cà phê lên, vẻ mặt ngây thơ nói: “Uống không?”
Thương Uy nhìn cốc trong tay nàng, kiêu ngạo im lặng vài giây, vừa lúc Lê Kiều định thu cốc lại, y liền với tay lấy, nói: “Ừ.”
Cùng với hành động đó, Lê Kiều nhận rõ trong mắt người đàn ông thoáng qua giây phút bất lực.
Nàng biết dường như y không vui, nhưng chưa rõ vì sao.
Phải chăng chỉ đơn giản là không muốn nàng đến Anh Đế?
Hay là vì nàng chưa báo trước?
Lúc này, thương Uy một tay cầm cốc cà phê, tay kia lấy trong túi quần ra, đồng thời kéo nàng về hướng cửa xe: “Lên xe đi.”
Lê Kiều không hỏi nhiều, cúi người lao vào trong xe.
Tông Duệ chầm chậm tiến một bước, chưa kịp nói gì đã nghe giọng trầm ổn của chú Thiếu Duyên: “Ngươi lên phía sau.”
Cô ấy gật hai lần, cầm cốc cà phê đi về chiếc Bentley thứ hai.
Ngay lúc đó, Phong Dĩ xuất hiện tại cửa ra của quán cà phê đối diện, bộ đồ phong cách Anh Quốc, bước đi uy nghi trên đường phố Anh Đế, hoàn hảo thể hiện khí chất quý ông.
“Ngươi đến khá nhanh đấy.”
Chớp mắt, Phong Dĩ đã đến trước mặt thương Uy, ánh mắt nâu sâu thẳm nhìn qua cửa kính xe: “Không giới thiệu chút nào sao?”
Người đàn ông một tay đỡ cửa, liếc nhìn y rồi cúi người bước vào xe, quăng lại câu: “Để đến nơi rồi nói.”
Phong Dĩ mỉm cười lịch sự, rất quen thuộc bước lên chiếc Bentley thứ ba.
...
Lúc năm giờ chiều, khách sạn Hoàng gia Anh Đế.
Nhóm người ngồi trong phòng khách kiểu châu Âu xa hoa, Phong Dĩ và thương Uy đang hút thuốc, Lê Kiều ngồi trên ghế sofa công chúa, nửa dựa tay ghế, vẻ thảnh thơi, tự nhiên.
Còn Tông Duệ thì ngồi ngay ngắn trên ghế đơn, trông như đang họp hành nghiêm túc.
Người đàn ông hút thuốc, làn khói trắng mỏng từ khóe môi tỏa ra, khuôn mặt ẩn trong làn khói trở nên sâu sắc huyền bí.
Phong Dĩ cũng thổi ra một luồng khói, phá vỡ sự im lặng: “Em dâu, ngươi từng tham gia bài kiểm tra đầu vào câu lạc bộ chưa?”
Lê Kiều ngẩng mắt nhìn y, mỉm cười lắc đầu: “Chưa từng.”
Đề xuất Huyền Huyễn: Làm Sao Để Trở Thành Tiểu Sư Muội Của Đại Phản Diện Trọng Sinh