Chương 166: So với Hàn Gia, ai mới là người có phe đảng trung thành đông hơn?
Lạc Vũ ánh mắt trầm tĩnh nhìn Lê Kiều, lắc đầu nói: “Ta không sốt ruột, vết thương này chẳng là gì cả, cô Lê yên tâm đi.”
Quá khách sáo!
Đến tận hôm nay, Lạc Vũ đã thu liễm hết gai góc trong người, giọng điệu tôn kính đối với Lê Kiều làm nàng cảm thấy khá không quen.
Lê Kiều dừng lại một chút, ngón tay vuốt ve khóe môi, “Vậy đi thôi, nhưng ta có chút chuyện phải làm.”
“Xin cô cứ đi, để ta lái xe.”
Lê Kiều lạnh lùng liếc Lạc Vũ một cái, sao vậy, giờ còn dùng cách gọi trang trọng nữa rồi?
Dù thời gian tiếp xúc với Lạc Vũ không dài, nhưng Lê Kiều rất hiểu cái tính cứng đầu của nàng.
Lê Kiều cũng không sửa, quẳng chìa khóa xe của mình cho Lạc Vũ, vừa đi vừa nói: “Cửa hàng tang lễ ở Nam Thành.”
Đó là cửa hàng do Cửu Công tự mình quản lý, chuyên bán những vật phẩm tang lễ đơn giản.
Chẳng mấy chốc, Lạc Vũ lái chiếc Mercedes của Lê Kiều, theo chỉ đường mà tiến về phía Nam Thành.
...
Gần một tiếng đồng hồ, xe mới tiến vào khu phố cũ ở Nam Thành.
Lúc hoàng hôn đang buông xuống, bảng hiệu cửa hàng tang lễ với chữ trắng trên nền đen hiện lên có chút âm u.
Dừng xe xe, Lê Kiều bước lên, kéo tấm rèm cuốn rồi tiện tay đẩy mở cánh cửa kính đôi của cửa hàng.
Cửa hàng này, Cửu Công chưa từng khóa cửa, theo lời hắn nói, một căn nhà đầy người giấy, ai mà đi trộm thì chắc chắn ‘có vấn đề’.
Lê Kiều bước vào trong, bật điện sáng lên, bên trong hơi hỗn độn.
Kệ hàng bày la liệt các loại tiền giấy và vật phẩm cúng tế tổ tiên, đủ mùi đủ kiểu.
Lê Kiều nhìn quanh phòng khách vài lượt, rồi thẳng tiến vào phòng trong phía sau bàn làm việc.
Bên trong đặt một chiếc giường, cùng bàn trà kiểu cổ và kệ tivi.
Lê Kiều ngẩng đầu nhìn trần nhà, camera giám sát đã bị phá hỏng, vài dây điện chơ vơ rũ xuống góc tường.
Lạc Vũ luôn theo sát phía sau, thấy camera bị hư hại, cau mày.
Mức độ hư hỏng này rõ ràng là cố ý, chắc chắn không phải do tự nhiên rơi rụng.
Chẳng bao lâu, Lê Kiều mở tủ phía dưới kệ tivi, thấy bên trong trống không, lạnh lùng cười một tiếng.
“Sao vậy?” Lạc Vũ bước tới, vẻ mặt khó hiểu.
Lê Kiều tiện tay đóng cửa tủ, đứng dậy vỗ tay nói: “Camera bị phá, máy tính và ổ cứng lưu trữ cũng bị lấy đi, cũng khá thông minh.”
“Người nào làm vậy?” Lạc Vũ dĩ nhiên biết đây là cửa hàng của trọng điểm Cửu Công, có kẻ nhắm vào hắn?
Lê Kiều liếc xéo camera bị hỏng nơi góc tường, giọng nói khinh bỉ: “Hắc đạo Nam Thành, Thổ An Lương.”
Lạc Vũ ánh mắt sắc bén, “Hắn đối xử với Cửu Công thế nào?”
“Ngươi biết hắn?” Lê Kiều có được thông tin về Thổ An Lương là nhờ cuộc điều tra tối qua.
Tên này ngươi chưa nghe qua nhưng không có nghĩa hắn không nổi tiếng.
Rõ ràng, Lê Kiều vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện miền Nam Dương.
Lạc Vũ đi vòng quanh căn phòng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Thổ An Lương tự xưng bá ở Nam Thành lâu rồi, vì đó là khu phố cổ, tập trung nhiều cửa hiệu lâu đời, hắn dựa vào thế lực của mình, thường xuyên đến đây lấy danh nghĩa thu phí bảo kê để bắt nạt các tiệm này.
Nghe nói Thổ An Lương là người nhà dòng họ Thổ, giàu có nhất thế hệ trước, nhưng do gia cảnh sa sút, hắn buộc phải tự thân lập nghiệp.
Người này chẳng có điểm mạnh nào khác, nhưng rất hào phóng với đám thuộc hạ, nên có rất nhiều phe cánh trung thành.”
Ồ, là người giàu nhất miền Nam Dương đời trước?
Lê Kiều ánh mắt lóe lên, tựa người dựa vào kệ tivi, hào hứng hỏi: “Vậy hắn và Hàn Gia so ra, phe trung thành bên nào đông hơn?”
Lúc này, Lạc Vũ nheo mắt, chậm rãi mỉm cười: “Tất cả phe trung thành của Thổ An Lương cộng lại cũng chưa bằng một nhánh thuộc hạ của Hàn Gia đông đảo.”
---
Trang web này không có quảng cáo bật lên.
Đề xuất Cổ Đại: Kiếp Nào Sư Tôn Cũng Là Của Ta