Vở kịch ồn ào kết thúc.
Hai giờ chiều, Cao Khiêm Tuyết đăng lời mời lên diễn đàn — cuối tuần này, cô tổ chức tiệc sinh nhật tuổi hai mươi tại nhà riêng, hoan nghênh mọi người đến chung vui.
Bài đăng vừa tải lên chưa đến mười lăm phút, đã có hàng ngàn lượt yêu thích.
Người trong giới của cô, người ngoài giới của cô, ai nấy đều thi nhau để lại bình luận.
Cao Khiêm Tuyết hào phóng đáp lời chung: “Mọi người đều có thể đến chung vui nhé.”
Cùng lúc đó, Nguyên Ấu vội vã lao đến chỗ làm thêm tiếp theo.
Mỗi khi tâm trạng cô tệ, cô lại tự nhồi kín lịch trình, khiến mình bận rộn đến mức không còn kẽ hở để tâm trí vẩn vơ.
Cả ngày mệt nhoài như một con chó hoang.
Sống mà chẳng khác gì nửa chết.
Ánh nắng vỡ vụn trong phòng đàn, tựa những mảnh thủy tinh sắc lạnh găm vào không khí.
Nguyên Ấu cúi đầu, chỉnh lại ngón tay đang run rẩy của cô bé học trò.
Mẹ cô bé ngồi cạnh, dáng vẻ sang trọng, những ngón tay sơn đỏ thẫm khẽ gõ nhịp lên thành tách sứ: “Cô Nguyên Ấu chơi đàn hay thế, chắc hẳn ba mẹ cô từng mời thầy danh tiếng về dạy riêng?”
Ngón tay Nguyên Ấu khựng lại, khúc nhạc “Bài ca của loài chim” bỗng lạc điệu.
Cô mở miệng, mãi mới thốt nên lời: “Là mẹ tôi dạy.”
“Vậy mẹ cô thật giỏi.”
Nguyên Ấu khẽ “ừ”, rồi tăng tốc độ, vội vã kết thúc buổi học.
Lớp kết thúc.
Đinh đoong—
Thông báo WeChat vang lên — tiền thù lao đã được chuyển đến.
Âm báo vừa dứt, tin nhắn đồng thời bật ra:
[WeChat chuyển khoản] Nhận được 2000 tệ.
[Xin chào, sau khi xác minh, chúng tôi đang tiến hành hủy bỏ mã số học bổng của Cao Khiêm Tuyết.]
Rời khỏi khu cao cấp, trời đã xế chiều.
Hoàng hôn nuốt chửng vệt sáng cuối ngày, nồi oden trong cửa hàng tiện lợi vẫn nghi ngút khói, sôi ùng ục.
Nguyên Ấu mua ít cồn và bông gạc, sơ cứu vết thương. Không sâu, máu đã bắt đầu se lại.
Sáng mai là ổn thôi.
Không cần quá cầu kỳ.
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo của cửa hàng tiện lợi 7-Eleven, băng gạc quấn nơi cổ tay cô hòa lẫn vào làn khói trắng bốc lên từ món ăn nóng hổi, tựa một xác sống đang gắng gượng nuốt trôi từng miếng, chỉ để duy trì sự tồn tại mong manh.
Điện thoại rung lên — nơi làm thêm cô mới nhận vài ngày trước gửi thông báo đổi ca, hỏi xem ai có thể nhận ca thay.
Ca gấp, lương gấp đôi.
Nguyên Ấu lập tức nhận. Ăn vội vàng vài miếng cơm rồi ra ngoài.
Cô sống như một cái xác biết đi.
Địa điểm ở trung tâm thành phố — khu đất vàng đắt đỏ bậc nhất.
Ánh đèn neon lấp lánh phản chiếu trên tường kính của câu lạc bộ Victoria, uốn lượn như những con đỉa phát sáng, tham lam hút cạn dục vọng con người.
Nghe nói người điều hành nơi này thân phận cực kỳ bí ẩn, quyền lực ngút trời.
Ở Hải Thành, những tụ điểm xa hoa như thế này không hề hiếm, nhưng nếu không có thế lực chống lưng, chưa đầy nửa năm đã phải đóng cửa.
Nơi này thì khác — ngày khai trương, dàn xe sang nối dài bất tận, ngôi sao hạng A, người nổi tiếng trên mạng, đại gia khét tiếng, ông chủ tập đoàn lớn… tất thảy đều đổ về; ai không thể đích thân đến, cũng phải cử người mang quà đến chúc mừng.
Giới thượng lưu ấy tin tức lan truyền nhanh như chớp — kẻ nào kẻ nấy tranh nhau nịnh bợ, lấy lòng.
Ngay cả tiệc mừng thọ tám mươi của lão phu nhân nhà họ Cao, cũng không thể sánh bằng sự náo nhiệt của ngày hôm ấy.
Mà tính ra, chuyện ấy chỉ mới hai tháng trước thôi.
Chiếc Rolls-Royce Phantom lướt qua, nghiền nát những vì sao lấp lánh trên mặt đường.
Những nhân vật quyền quý trong âu phục cao cấp bước trên thảm trải vàng đi vào.
Mười giây một chiếc xe.
Công tử thế gia, trọc phú mới nổi, phồn hoa, xa xỉ đến tột cùng — nhưng tất cả những phù phiếm ấy, giờ đây chẳng còn liên quan gì đến Nguyên Ấu.
Cô không còn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, tay chẳng từng đụng nước.
Trong phòng thay đồ của nhân viên vệ sinh, cô thay sang bộ đồng phục tạp vụ, lấy chiếc khăn lau in logo Hermès từ xe đẩy, rồi đẩy xe ra ngoài.
“Nguyên Ấu.”
Một giọng nói gọi lại.
Cô ngẩng lên, thấy Nam Nhã tựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn cô.
Ngày đầu tiên Nguyên Ấu đến đây làm, suýt bị một gã say rượu sàm sỡ.
Là Nam Nhã đã ra tay tương trợ, nếu không cô đã phải đâm người ta nhập viện, rồi lại phải gánh thêm khoản viện phí khổng lồ.
Trên người Nam Nhã phảng phất hương hoa hồng đêm nồng nàn, những ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô, trêu ghẹo: “Hôm nay khách lớn lắm đấy, đủ sức mua đứt nửa thành phố Hải Thành rồi. Mèo con ngoan ngoãn, đừng giương nanh múa vuốt nhé…”
Khoảng cách giữa hai người rất gần. Nguyên Ấu nhìn vào đôi mắt cong cong quyến rũ kia, trong đầu thoáng hiện lên một gương mặt khác — trẻ hơn, ngây thơ hơn.
Một lúc sau, hàng mi Nguyên Ấu khẽ run lên, ngoan ngoãn đáp lời: “Chị Nhã nói đúng.”
Nếu nghe kỹ, có thể phát hiện giọng cô hơi run.
“Ngoan lắm~” Nam Nhã xoa đầu cô cười.
Nguyên Ấu nhìn Nam Nhã thêm một lát, rồi lặng lẽ quay người rời đi.
“Nam Nhã, mau thay đồ đi! Ông chủ lớn hôm nay đích thân điểm danh muốn gặp chị đó!” — cô gái trong phòng trang điểm giục.
Nam Nhã “ừ” một tiếng, cởi áo, tiện tay nhìn thấy tủ đồ của Nguyên Ấu chưa khóa.
Cô bước đến định khóa lại, chiếc áo hoodie còn nguyên mác rơi xuống đất.
Nam Nhã cúi nhặt lên, phủi nhẹ bụi bẩn, bất ngờ, một tấm ảnh cũ kỹ ố vàng trượt ra khỏi túi áo.
Cô nhìn kỹ — người trong ảnh trông rất giống mình, giống đến tám phần, chỉ là trẻ hơn nhiều.
Cô nhớ lại ánh mắt ướt lệ của Nguyên Ấu ngày đầu tiên đến đây.
Thì ra cô bé ấy… coi mình là ai vậy?
Nguyên Ấu đẩy chiếc xe dọn dẹp viền vàng đi dọc hành lang.
Đèn chùm pha lê trên đầu lấp lánh, rải thứ ánh sáng màu champagne ấm áp lên tấm thảm Ba Tư, mùi khói xì gà đắt tiền vương vấn trong không khí.
Mười hai camera ẩn mình lóe sáng phía sau những chiếc đèn tường điêu khắc, những vệ sĩ áo đen, tai đeo bộ đàm, ánh kim lạnh lẽo phản chiếu trên vành tai họ.
Không khí ấy, chẳng hề giống một buổi tiệc vui vẻ… mà tựa như một cuộc săn người tàn khốc.
Đèn báo đỏ trên màn hình giám sát chớp nháy liên hồi, như ánh mắt của loài thú săn mồi đang rình rập.
Khách hôm nay đông hơn hẳn mọi khi.
Cả những ca sĩ phục vụ đang được nghỉ cũng đều bị triệu tập đến.
Rõ ràng không phải điều chỉnh lại nhân sự — mà là để đề phòng trường hợp thiếu người.
Ở Hải Thành này, rốt cuộc có thế lực nào quyền lực đến mức khiến người ta phải bố trí lực lượng nghiêm ngặt đến vậy?
Mùi thuốc khử trùng nồng gắt hòa lẫn với hương tinh dầu, ngưng tụ trong không gian nhà vệ sinh nam, tạo thành một thứ mùi hăng hắc đến khó chịu.
Vành toilet mạ vàng lấp loáng, ánh phản chiếu chói chang khiến mắt Nguyên Ấu đau buốt.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động. Nguyên Ấu cúi đầu, ánh mắt vô hồn, giả vờ như không hề nghe thấy.
Cho đến khi đôi giày da dừng ngay trước mặt cô.
Khoảnh khắc đó, cô chỉ muốn chửi thề.
Tên khốn này bị làm sao vậy? Biết bao nhiêu chỗ không đi, lại cố tình chọn đúng nơi này?!
Cô cố gắng nhẫn nhịn, giữ nguyên tư thế làm việc.
Nhưng khi mũi giày giẫm mạnh lên ngón tay cô —
Khóa kim loại trên giày va chạm vào xương, vang lên tiếng “rắc” khô khốc.
Nguyên Ấu ngẩng phắt đầu dậy — Hàn Toại Thanh đang dựa vào vách, cười khẩy đầy khinh bỉ.
Năm xưa, hắn chỉ là một tên cặn bã thấp hèn lăn lộn dưới trướng Chu Tế Viễn, giờ đây lại khoác lên mình bộ vest sang trọng, ra vẻ đạo mạo.
Kẻ quen cũ gặp lại — lại là kẻ thù không đội trời chung.
Nguyên Ấu sững sờ vài giây, liền chụp lấy bình tẩy rửa, toan tạt thẳng vào mặt hắn.
Nhưng cổ tay bị vệ sĩ của hắn giữ chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một li.
Hàn Toại Thanh cười khẩy khàn khàn, tiếng cười rạch toạc không gian tĩnh lặng, mũi giày hắn hất nhẹ vai cô: “Ồ, giờ cô đã phải xuống nước đến mức quét dọn nhà vệ sinh nam rồi sao? Ba mẹ đại gia của cô không còn chu cấp tiền tiêu vặt nữa sao?”
Nguyên Ấu trừng mắt nhìn hắn, nghiến chặt răng, không thốt nên lời.
“Này… cô lao công kia,” Hàn Toại Thanh nhếch mép, “không thấy giày tôi bẩn sao? Mau lau sạch đi!”
Hắn cười, giọng điệu đầy ác ý —
Vẫn hệt như hai năm trước, khi Nguyên Ấu còn làm việc dưới trướng Chu Tế Viễn, hắn luôn tìm cách châm chọc, đe dọa Nguyên Ấu.
Người không biết chuyện… chắc còn lầm tưởng Hàn Toại Thanh thầm yêu Chu Tế Viễn đến mức nào.
Đề xuất Huyền Huyễn: Đổi Linh Thú: Nuôi Mèo Con Để Cùng Chơi