Ba ngày sau, Đàm Ngôn Tây cuối cùng cũng được gặp lại người mà anh ngày đêm mong nhớ — Lâm Uyển Uyển.
Cô nằm yên trong chiếc quan tài băng, đôi mắt khép lại, gương mặt ngoan ngoãn và bình thản, trông chẳng khác nào đang ngủ say.
Nhìn cô gái nhỏ đang “ngủ” trong băng kia, Đàm Ngôn Tây không kìm được mà nhớ lại vô số đêm từng dỗ cô ngủ. Khi ấy, cô cũng nhắm mắt lại như bây giờ, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, hàng mi dài khẽ cong lên, xinh đẹp như một con búp bê.
Chỉ là khác ở chỗ, lúc này, ngay cả hàng mi của cô cũng phủ một lớp sương lạnh.
Sắc mặt cô trắng bệch, hẳn trong quan tài băng ấy lạnh lắm phải không?
Uy...
Bạn cần Đăng nhập để mở truyện với 6.000 linh thạch
Đề xuất Cổ Đại: Tiên Tầm Duyên