Hóa ra Tưởng Chính Phong biết tất cả.
Anh ta biết tôi ghét Lưu Lâm Lâm, biết tôi không thích họ thân mật đến mức nào. Anh ta biết hết, chỉ là giả vờ ngây ngô mà thôi.
9
Khi cảnh sát bắt được tên sát nhân và đưa hắn về sở để thẩm vấn. Ngay lúc hắn vừa bước xuống xe để vào đồn, Tưởng Chính Phong, người đã túc trực bên ngoài, bất ngờ lao ra chặn đường.
Anh ta túm chặt cổ áo tên sát nhân, giọng đầy kích động: "Mày không giết bạn gái tao, cô ấy vẫn còn sống, đúng không! Bạn gái tao đâu? Nói cho tao biết!"
Những người đứng cạnh vội vàng kéo Tưởng Chính Phong ra. Nhưng tên sát nhân kia lại quay đầu lại, cười một cách điên dại: "Bạn gái mày chính là tao giết! Giờ tao nhớ lại tiếng kêu thảm thiết của cô ta đêm hôm đó, tao vẫn thấy phấn khích tột độ!"
Tưởng Chính Phong lập tức đổ sụp xuống đất như một đống bùn lầy. Anh ta vùi đầu vào đầu gối, tay không ngừng vò tóc. Miệng lẩm bẩm: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi, là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh."
Khóe mắt anh ta ướt đẫm, vài giọt nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài. Nhưng điều đó có ích gì? Sự suy sụp này anh ta đang diễn cho ai xem? Những người trong sở cảnh sát thấy anh ta cản trở công việc và gây mất mỹ quan nên đã đuổi anh ta đi.
Rời khỏi sở cảnh sát, Tưởng Chính Phong dùng chiếc chìa khóa tôi từng đưa, mở cửa phòng tôi. Căn nhà vẫn giữ nguyên trạng thái của ngày sinh nhật tôi. Trong phòng khách có đặt một máy chiếu, hiện tại vẫn đang phát đi phát lại đoạn video của tôi.
Đoạn video này ghi lại những khoảnh khắc vụn vặt của tôi và Tưởng Chính Phong trong suốt những ngày chúng tôi bên nhau. Ban đầu, tôi định giữ nó lại, làm món quà bất ngờ cho anh ta trong đám cưới. Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy mình không thể cùng anh ta đi đến hôn nhân.
Tôi đã muốn bật nó cho Tưởng Chính Phong xem vào đúng ngày sinh nhật tuổi 25 của mình. Nhưng anh ta đã không đến. Giờ đây, hai tháng sau, cuối cùng anh ta cũng đã xem được, coi như tôi đã vơi đi một chút tiếc nuối.
Tôi muốn anh ta xem đoạn phim này không phải vì còn nuôi bất kỳ ảo vọng nào. Chỉ là tiếc nuối cho bao nhiêu năm tháng tôi đã dốc lòng, tất cả đều đổ sông đổ biển.
Tưởng Chính Phong tua lại từ đầu, ngồi yên lặng xem hết toàn bộ. Anh ta không khóc, chỉ là biểu cảm từ nụ cười nhạt ban đầu, dần trở nên chai sạn, vô cảm.
Đúng lúc tôi nghĩ liệu anh ta có đang mở mắt ngủ gật không, đoạn phim kết thúc. Tưởng Chính Phong bắt đầu dùng nắm đấm đập liên tục vào đầu mình. Khi đã mệt nhoài, anh ta vùi mặt vào đầu gối, khóc đến mức toàn thân run rẩy. Cuối cùng, kiệt sức, anh ta gục xuống, vừa thút thít vừa chìm vào giấc ngủ.
Kể từ ngày hôm đó, sau khi xem xong đoạn video trong căn hộ của tôi, Tưởng Chính Phong đã thuê vài gã đàn ông vạm vỡ theo dõi Lưu Lâm Lâm. Cô ta gọi điện, anh ta đều không nghe máy.
Cuối cùng anh ta cũng chịu tin những gì tôi nói. Nhưng thì sao chứ? Nếu anh ta tin sớm hơn, liệu tôi có phải... Đáng tiếc, không có từ "nếu như".
10
Tên hung thủ giết tôi đã nhanh chóng thừa nhận tội ác dưới sự thẩm vấn của cảnh sát. Tòa án tuyên án tử hình. Vụ án của tôi kết thúc tại đây.
Cha mẹ tôi đã qua đời từ hai năm trước, nên cậu tôi là người đến sở cảnh sát nhận thi thể. Sau khi hỏa táng, cậu còn tổ chức một buổi truy điệu cho tôi.
Buổi truy điệu không có nhiều người tham dự, vì cậu chỉ mời những người thân thiết với tôi lúc sinh thời. Hôm đó, Tưởng Chính Phong không mời mà đến.
Dù hôm nay anh ta mặc một bộ vest đen cực kỳ trang trọng, cũng không thể che giấu được vẻ tiều tụy, suy sụp. Thật không biết anh ta đang diễn kịch cho ai xem.
Lưu Lâm Lâm cũng đi cùng, nhưng cô ta ăn mặc thật vô duyên. Một chiếc váy liền thân sặc sỡ, không biết là muốn làm ai chướng mắt.
Tại buổi truy điệu, Tưởng Chính Phong tránh né Lưu Lâm Lâm như tránh tà. Hai người thậm chí còn cãi nhau ngay trong buổi lễ. Lưu Lâm Lâm liên tục muốn khoác tay anh ta, nhưng Tưởng Chính Phong gạt ra.
Lưu Lâm Lâm tủi thân khóc lóc: "Anh, tại sao từ khi chị Mẫn Mẫn chết, thái độ của anh với em lại tệ đến vậy? Đâu phải em hại chết chị ấy, anh trút giận lên em làm gì?"
Câu nói này lập tức châm ngòi cơn giận của Tưởng Chính Phong. Anh ta dùng hai tay siết mạnh cổ Lưu Lâm Lâm: "Sao lại không liên quan đến cô? Nếu không phải vì cô, làm sao tôi có thể quên nhắc Mẫn Mẫn không đi ra ngoài một mình, làm sao tôi có thể không tin cuộc gọi cầu cứu của Mẫn Mẫn! Tôi và cô đều là kẻ giết người, chúng ta đều đáng chết!"
Tưởng Chính Phong dùng lực rất mạnh, Lưu Lâm Lâm đã trợn ngược mắt. Cậu tôi cũng nghĩ cả hai người này đều đáng chết, nhưng cậu không muốn họ phá hỏng buổi truy điệu của tôi. Cậu đã cho người đuổi cả hai ra ngoài.
Sau buổi truy điệu, Tưởng Chính Phong ngày nào cũng đến quỳ gối trước mộ tôi vào nửa đêm để sám hối.
Hôm truy điệu, Dư Cảnh Nhiên không có mặt vì đi công tác. Sáng sớm ngày anh ấy trở về, anh ấy mang theo một bó hoa đến thăm tôi. Vừa lúc chạm mặt Tưởng Chính Phong đang chuẩn bị rời đi.
Tưởng Chính Phong nhìn bó hoa trong tay Dư Cảnh Nhiên, lập tức muốn giật lấy và ném đi: "Anh tặng hoa cho bạn gái tôi làm gì? Kỷ Minh Mẫn là bạn gái tôi, chỉ có tôi mới được tặng hoa, anh biết không?"
Dư Cảnh Nhiên dễ dàng né tránh bàn tay đang vồ tới của anh ta, ánh mắt thẳng thắn nhìn Tưởng Chính Phong: "Tôi chỉ là một người bạn đến viếng Mẫn Mẫn, thế mà anh đã không chịu nổi rồi sao? Vậy anh có bao giờ nghĩ đến Mẫn Mẫn, suốt bao năm nhìn anh và Lưu Lâm Lâm mượn danh nghĩa anh em để làm những chuyện của tình nhân, cô ấy đã đau khổ đến mức nào chưa?"
"Anh thật sự không biết Lưu Lâm Lâm có ý đồ gì sao?"
Nghe những lời này, Tưởng Chính Phong lập tức im lặng, cúi đầu nói: "Yên tâm, tôi và cô ta sẽ nhận hình phạt thích đáng."
Vài ngày sau, anh ta theo dõi Lưu Lâm Lâm, bắt cóc cô ta đến đúng nhà nghỉ đó, căn phòng đó. Dùng chính phương pháp của tên hung thủ đã giết tôi, anh ta giết chết Lưu Lâm Lâm.
Sau đó, anh ta đến khu mộ, dùng dao rạch từng nhát lên mặt mình, miệng lẩm bẩm rằng anh ta sẽ đến bầu bạn với tôi. Thật xui xẻo, muốn chết thì không biết chết xa ra một chút sao?
May mắn là cậu tôi đã có tầm nhìn xa, chôn cất tôi cùng với cha mẹ tôi. Còn ngôi mộ này chỉ là một tấm bia, bên trong chẳng có gì cả.
(Hết)