Chương 1050: Tức giận sinh tâm ma
Huyền Ngọc lười biếng tựa vào ghế, ánh mắt có phần mơ hồ.
Mấy thuộc hạ cúi gằm mặt chẳng dám thốt lời. Kể từ khi nhận được tin báo ba ngày trước, rằng Tiểu Thiên Đạo sắp giá lâm Ma giới.
Ma Quân ba ngày nay không ngừng lựa chọn y phục, sửa soạn bản thân.
Sáng nay khi ra ngoài, đến cả tóc cũng chải chuốt tỉ mỉ không chút sơ suất, lông tơ trên mặt cũng cạo sạch sẽ, còn khéo léo điểm trang chút phấn son nhạt. Điều này làm tan đi vài phần tà khí của một Ma Quân, thêm vào đó vài nét thư sinh nho nhã.
Nào ngờ, đến cả dung nhan đối phương cũng chẳng được diện kiến.
Chẳng ai dám hé răng nửa lời, sợ chạm vào cơn thịnh nộ.
“Bẩm bệ hạ, Thần giới chưa mãn thời hạn nuôi dưỡng một năm đã đưa về, e rằng có mưu đồ gì chăng?”
“Hơn nữa, kế tiếp phải là Phật giới, chẳng lẽ lại đến lượt chúng ta? Há chẳng phải đang toan tính gì với chúng ta sao?”
“Có chuyện tốt lành nào lại đến lượt chúng ta ư?”
Huyền Ngọc chẳng đáp lời. Dẫu cho là mưu tính, chỉ cần được diện kiến Lục Triều Triều một lần, y cũng chẳng màng chi.
Lách tách, lách tách, từ góc phòng vọng lại tiếng động lách tách vụn vặt.
Tiểu cô nương ôm bánh quy nhỏ, nhai rồm rộp, miệng đầy mảnh vụn. Chẳng biết tự lúc nào, ánh mắt Huyền Ngọc đã dừng lại trên gương mặt nàng, nhìn đến ngẩn ngơ.
Ăn uống no nê, nàng ợ một tiếng, rồi bưng chén trà linh quả ngọt ngào trước mặt, khoan khoái nhấp một ngụm.
“Con trông có giống nương thân lắm không? Người cứ nhìn con mãi...”
Nghe lời này, mấy thuộc hạ giật mình run rẩy, vội vàng cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn thêm, chỉ ước mình câm điếc mù lòa.
Tiểu Ngư Nhi mới hơn hai tuổi là một hài tử rất giỏi biểu đạt, nói năng nhanh nhẹn, rõ ràng, chỉ là còn vương chút ngây thơ trẻ dại.
“Hừ, nếu không phải phụ thân ngươi...” Ánh mắt Huyền Ngọc chợt tối sầm.
“Cái kẻ ti tiện vô sỉ là phụ thân ngươi đó, nếu không phải hắn giở trò tính toán, Triều Triều vốn dĩ đã là của ta!”
Tiểu Ngư Nhi ngáp một cái, khóe mắt ứa ra vài giọt lệ vì buồn ngủ.
“Dẫu không phải phụ thân con, cũng chẳng đến lượt người đâu.”
“Người đừng hỏi vì sao, chỉ riêng câu nói ‘vốn dĩ đã là của ta’ của người thôi...”
“Nương thân con là người sống, chẳng phải vật phẩm gì. Nàng có suy nghĩ của riêng mình, nàng không thuộc về bất kỳ ai. Chỉ riêng câu nói ấy thôi, người đã thua thảm hại rồi...”
Huyền Ngọc hơi thở càng lúc càng dồn dập. Mấy thuộc hạ bên dưới đã lén lút chắp tay vái lạy Tiểu Ngư Nhi, cầu xin nàng nín đi thôi.
Cái miệng nhỏ bé mới hai tuổi rưỡi, sao lại có thể thốt ra những lời đâm thấu tim gan đến vậy chứ.
“Người chẳng bằng phụ thân con đâu.” Nàng lại bồi thêm một câu.
Bàn tay Huyền Ngọc đặt trên bàn siết chặt thành quyền, mơ hồ thấy nắm đấm y đang run rẩy. Mặt bàn lan tràn những vết nứt nhỏ li ti, đủ thấy nội tâm y phẫn nộ đến nhường nào.
Ngoài cửa, tiếng gõ khẽ khàng vang lên.
“Bẩm bệ hạ, nô tỳ xin thêm trà cho người.” Tiểu nha hoàn thân hình mảnh mai, khẽ cúi đầu, nhưng giọng nói lại khiến Tiểu Ngư Nhi có phần quen thuộc.
Tiểu nha hoàn vận một thân trường quần màu xanh biếc, tôn lên vòng eo thon thả.
Huyền Ngọc thấy Tiểu Ngư Nhi trân trân nhìn đối phương không chớp mắt, lòng y liền giật thót một cái.
“A, trông giống nương thân con quá...”
“Đây là chuyện ‘thế thân’ sao? Người lại thua rồi...” Lời này của nàng, khiến Huyền Ngọc tức giận bật dậy.
Tiểu nha hoàn ‘phịch’ một tiếng quỳ sụp xuống đất, run rẩy không dám thốt lời.
Mấy thuộc hạ quỳ rạp trên đất, nước mắt chực trào: “Bệ hạ, là lỗi của thuộc hạ. Thuộc hạ đã tự ý tìm một cô nương từ phàm gian về...”
Huyền Ngọc tức đến mức đầu óc ong ong, thậm chí còn có chút choáng váng.
“Lui xuống, bảo ả cút ra ngoài cho ta!! Từ đâu đến, thì trả về đó!” Y chỉ vào tiểu nha hoàn mặt mày tái mét.
Tiểu Ngư Nhi vỗ vỗ ngực: “Sợ chết khiếp, con cứ tưởng người muốn đưa con về đó chứ.”
Huyền Ngọc trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ngư Nhi, đôi mắt đỏ ngầu. Nếu là hài tử bình thường, e rằng đã sớm sợ hãi đến mức khóc òa lên rồi.
Tiểu Ngư Nhi lại bình thản vô cùng: “Con là con, nương là nương. Đừng nhìn nương con qua con nhé...”
Huyền Ngọc vừa giận vừa tức: “Ai nhìn qua ngươi chứ!! Ngươi học những thứ lộn xộn gì vậy!!!”
Tiểu Ngư Nhi nghi hoặc nhìn y: “Trong sách đều viết như vậy mà!”
“Có chỗ còn viết, đợi con gái trưởng thành, nhìn gương mặt giống hệt cố nhân kia...”
Tiểu Ngư Nhi còn chưa dứt lời, Huyền Ngọc đã vội vàng bịt chặt miệng nàng.
“Câm miệng!!”
“Khốn kiếp, ngươi toàn xem những thứ gì vậy! Lục Triều Triều dạy đệ tử chẳng phải rất có kinh nghiệm sao? Cớ sao lại nuôi dạy con gái thành ra thế này!!!”
“Ta là ngưỡng mộ nương ngươi.”
“Nhưng lão tử thật sự không phải kẻ biến thái!!” Mắt Huyền Ngọc tối sầm, không xong rồi, tâm ma sắp vì tức giận mà trỗi dậy mất thôi!!
Đề xuất Hiện Đại: Người Vợ Yêu Dấu Của Tổ Trưởng Lâm