Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 51: Mặt ngươi đỏ lên vì điều gì?

Dư Niểu Niểu nhìn thấy bát canh thịt dê của Tiêu Quyện sắp cạn, mỉm cười dịu dàng thốt rằng:

- Nghe nói canh dê kết hợp với cơm thì càng hợp vị hơn, Lang Quận Vương có muốn thử không?

Thấy nam nhân chẳng từ chối, nàng liền đưa tay nhỏ nhắn lấy bát trước mặt y, thêm vào chút cơm trắng, rồi chan thêm ít canh nóng, cuối cùng không quên đặt lên trên hai miếng thịt dê hầm mềm thơm ngậy.

Tiêu Quyện thử gắp một miếng ăn thử.

Hạt cơm thấm đẫm canh, trở nên dẻo mềm, vị giác thật khác lạ.

Y ăn chậm rãi, mỗi miếng đều nhai kỹ lâu. Bẵng đi cho tới lúc Dư Niểu Niểu đã ăn xong hai bát cơm, Tiêu Quyện mới hết bát canh cùng cơm trong bát.

Thấy cảnh ấy, Tú Ngôn Ma Ma không cầm được lòng mà cảm động đến muốn khóc.

Chẳng hay thường nhật, Quận Vương mỗi bữa chỉ dám ăn tối đa một bát cơm trắng, có lúc còn không đụng đũa, chỉ uống chút canh mà thôi.

Nay y lại ăn hết một bát cơm cộng thêm hai bát canh, quả thật là sự đột phá chưa từng có trong lịch sử!

Tú Ngôn Ma Ma ước gì có thể lập tức nổ hai hồi pháo mừng rỡ.

Bà liền nhìn Dư Niểu Niểu với ánh mắt trông mong.

Dư Niểu Niểu hiểu ý, liền tiết lộ bí quyết nấu canh thịt dê cho bà.

Thật ra cách làm món canh này rất giản đơn, chỉ là tốn thời gian nhiều hơn chút mà thôi.

Tú Ngôn Ma Ma cảm ơn rối rít.

Tiếng mưa ngoài trời dần nhỏ lại.

Dư Niểu Niểu ngoái nhìn ra ngoài sổ, đã không còn mưa nữa.

Nàng bảo giờ cũng đến lúc phải về rồi.

Tú Ngôn Ma Ma gấp gáp nói:

- Quận Vương điện hạ có muốn tiễn cô nương về không?

Dư Niểu Niểu nào dám để Lang Quận Vương tự mình đưa về, vội vã vẫy tay từ chối.

- Quận Vương điện hạ bận việc quan trọng, tôi cưỡi Hôi Hôi về thôi.

Tú Ngôn Ma Ma ngơ ngác hỏi:

- Hôi Hôi?

Dư Niểu Niểu đáp:

- Là con lừa tôi nuôi, hôm nay tôi cũng chính là cưỡi nó đến phủ Lang Quận Vương đây.

Tú Ngôn Ma Ma cười vui rộn rã:

- Tên Hôi Hôi thật là dễ thương.

Tiêu Quyện ngẫm nghĩ, nếu Ma Ma biết Dư Niểu Niểu có ý cưỡi con lừa mà gả vào phủ Lang Quận Vương thì liệu bà còn cười nổi hay chăng?

Y bước dài, khoan thai nói:

- Đi thôi, chủ nhân sẽ tiễn ngươi về.

Nói xong, y dõng dạc hướng về phía cửa lớn mà đi thẳng, chẳng để đối phương có cơ hội từ chối.

Dư Niểu Niểu đành ngoan ngoãn theo sau.

Tú Ngôn Ma Ma đứng dưới hành lang tiễn họ, cười đến nếp nhăn quanh mắt hiển hiện, lòng rất mãn nguyện.

Thấy Quận Vương điện hạ và tân Quận phi hòa thuận như vậy, chắc phủ Quận Vương chẳng lâu nữa sẽ vang lên tiếng trẻ thơ.

...

Trong xe ngựa, Tiêu Quyện vẫn giữ thói quen ít lời như trước nay.

Dư Niểu Niểu không chịu nổi sự im lặng lâu quá, bèn bắt chuyện linh tinh cho khuây khỏa.

Nàng hỏi:

- Khương Tắc xuất thân gia đình danh gia vọng tộc, cảnh nhà đầy đủ, đời sống đáng ra phải khá giả, sao lại bất mãn đến mức đối nghịch với triều đình và Hoàng Đế?

Chờ hồi lâu không thấy trả lời, nàng bỗng hổ gan, ngoan cố duỗi tay, khẽ chọc vào bắp tay của nam nhân.

Dù có vải che nhưng vẫn cảm nhận rõ cơ bắp cứng chắc, hơn cả tưởng tượng của nàng.

Tiêu Quyện lạnh lùng nhìn nàng.

- Ngươi rất thích đùa giỡn với người khác đấy sao?

Dư Niểu Niểu vội phản bác:

- Không có đâu!

Tiêu Quyện bắt đầu nhớ lại:

- Lần đầu tiên gặp ngươi trong ngục, ngươi đã ôm chặt lấy ta, rồi chui vào lòng ta...

Bị vạch trần quá khứ, gương mặt Dư Niểu Niểu đỏ bừng.

Nàng vội vàng ngắt lời.

- Ta nào có chui vào lòng ngươi! Ta chỉ là ngất đi rồi vô tình va phải thân thể ngươi, tuyệt nhiên không có ý ăn hiếp ngươi!

Tiêu Quyện hỏi:

- Ngươi đỏ mặt vì sao?

Dư Niểu Niểu che mặt, nạt nộ:

- Ta đỏ mặt là bị ngươi nói sai, mắc bực mình đây mà.

Tiêu Quyện đáp:

- Ừ.

Dư Niểu Niểu càng giận:

- Ngươi chẳng tin lời ta nói hay sao?

Tiêu Quyện trả lời chẳng ăn nhập:

- Sau này đừng tùy tiện đùa giỡn với nam nhân nữa.

Đề xuất Ngọt Sủng: Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền
BÌNH LUẬN