Khương Tắc cùng Khương thị ngồi lại, thưa chuyện vài câu rồi mới lên tiếng rằng:
– Hạ nhân lần trước đến tìm đệ tỷ, chẳng may để quên một quyển thư trong phòng sách của đệ tỷ, hiện tại có thể đến tìm lại không?
Khương thị chẳng nghi ngờ, gật đầu đồng ý:
– Đi đi.
Phủ có hai phòng sách, phòng lớn hơn thuộc về Dư Khang Thái, phòng nhỏ hơn là của Dư Thịnh.
Phòng sách Dư Thịnh đã từng bị Kích Vệ lục soát, sách vở, thư họa đều bị động đến, vị trí cũng đổi thay.
Khương Tắc trong phòng sách tìm kiếm khá lâu, mới từ muôn vàn tập sách tìm ra được thứ cần tìm.
Ông mở quyển sách ra xem, đó là quyển sách trước kia đã tặng cho Dư Thịnh.
Thoạt nhìn bề ngoài chỉ là tập du ký bình thường, ghi chép những cảnh vật từng trải.
Nhưng nếu đọc kỹ từng chữ từng câu sẽ phát hiện ẩn chứa vài bài phản thơ.
Dư Thịnh tính tình cứng nhắc, chẳng hứng thú với du ký như thế, nhận sách xong chỉ xem lướt hai trang rồi vội cất vào giá, không hề để ý đến bí mật ẩn giấu bên trong.
Khương Tắc sớm đã đoán trước nên mới chọn tặng Dư Thịnh tấm sách này, nhằm để sách ẩn mình trong nơi ấy, tránh bị phát hiện.
Nay Dư Thịnh bị bắt, e rằng tình hình chẳng được tốt đẹp.
Không biết Kích Vệ còn định đến lục soát phòng sách lần nữa chăng.
Khương Tắc hôm nay cố tình đến phủ Dư, một mặt để dò la tình hình Dư Thịnh, mặt khác cũng để thu hồi cuốn sách phản thơ.
Hồi trước nhận được quyển sách, ông từng thuận tay viết một bài thơ vần lục bát vào trang cuối.
Dù không ký tên, nhưng nét bút rất rõ ràng là của Khương Tắc.
Ông tuyệt không được để quyển sách ấy rơi vào tay Kích Vệ.
Rồi Khương Tắc xé tan trang cuối, vo tròn cất vào miệng, uống liền mấy ngụm nước chè, gắng nuốt trôi mảnh giấy.
Xong việc, ông thở dài, lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Ngặt nỗi, nguy cơ kia đã được hóa giải.
Ông lại cất sách lên giá, vẻ như không có gì xảy ra rời khỏi phòng sách.
Liệu có người phát hiện quyển sách hay không, phát hiện rồi sẽ mang tới tai họa thế nào cho Dư Thịnh, không phải việc mà ông quan tâm.
Hiện tại, bản thân còn khó giữ mạng, hỏi chi đến sinh mệnh kẻ khác.
Rời đi sau khi từ biệt Khương thị, lòng Khương Tắc phần nào thoải mái, bước chân thong dong trở về nhà.
Song vừa mới bước chân ra khỏi cửa, đón chào lại không phải người thân quen mà là một đội Kích Vệ thần sắc nghiêm túc.
Đứng trong ghế nệm, Mạnh Tây Châu khoác triều phục chỉ đen tuyền, ánh mắt nhìn Khương Tắc như kẻ săn mồi đã nhắm trúng mục tiêu, sắc bén đến đáng sợ.
Ông ta giơ tay ra lệnh:
– Khóa người lại, đem về triều đình.
Khương Tắc kinh hãi quá độ, tâm thần sợ hãi vươn đến đỉnh điểm, cả tiếng kêu thất thanh cũng rạn vỡ.
– Các người làm gì thế? Dựa vào đâu mà bắt ta?!
Kích Vệ phớt lờ tiếng kêu la chống cự, trói chặt Khương Tắc.
Ông kêu cứu thảm thiết.
Nhưng nhà họ Khương sớm đã bị Kích Vệ kiểm soát, muốn cứu cũng bất lực.
Khương Tắc bị dẫn đi đến Đình Chánh Phòng, thân hình run rẩy.
…
Lúc này, Dư Niểu Niểu vẫn còn ngồi dùng bữa trưa tại phủ Lang Quận Vương.
Phủ Lang Quận Vương hiếm khi có khách, bếp trong phủ ít khi có dịp phô diễn tài nghệ, nay may mắn có khách lưu lại dùng bữa, lại là vị hôn thê tương lai của Quận Vương phủ, bếp nhân tất nhiên dốc toàn lực bày biện những món ngon nhất trong tay ra.
Dư Niểu Niểu như chú chuột mắc kẹt trong chum gạo, ăn uống say mê không dứt.
Cô để ý thấy người đàn ông đối diện hầu như chẳng đụng tới đũa, liền hỏi:
– Nương nương sao không ăn? Là cơm canh không hợp khẩu vị hay sao?
Đề xuất Cổ Đại: Ngoan Ngoan