Ta và Tiêu Vân Hành, thứ tử của Thái Phó, vốn là thanh mai trúc mã. Cứ ngỡ đến tuổi bàn chuyện hôn nhân, chàng sẽ là phu quân của ta. Nào ngờ, chàng lại thú nhận đã đem lòng yêu một kỹ nữ, thề non hẹn biển chỉ cưới nàng ta. Ngày hôm sau, chính người huynh trưởng của chàng đã rước ta về, còn chàng thì bị đuổi khỏi gia môn.
...
"Tiêu Vân Hành, chàng có biết mình đang nói gì không?"
Ta kinh ngạc đến thất sắc, bất chấp sự hiện diện của các bậc trưởng bối, lớn tiếng chất vấn chàng.
Tiêu Vân Hành quỳ trên đất, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp. Chàng ngước nhìn ta, từng chữ từng chữ thốt ra: "Ta muốn ở bên Lâm Uyển Nghi."
"Đồ nghịch tử!" Tiêu Thái Phó ngồi ở ghế trên, giận đến râu tóc dựng ngược.
Hôm nay vốn là ngày Thái Phó dẫn Vân Hành đến nhà ta cầu thân. Ai ngờ, tên khờ này lại cứng cổ quỳ xuống, lớn tiếng đòi cưới Lâm Uyển Nghi. Lâm Uyển Nghi là ai? Nàng ta là một kỹ nữ lầu xanh, vừa được Vân Hành chuộc thân vài ngày trước, hiện đang ở trong tiểu viện của chàng. Chuyện này đã lan truyền khắp kinh thành, bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của ta.
Thái Phó mất hết thể diện, ném hai chiếc chén trà vào người con trai mình. Đó là bộ chén men lam cành dây quý giá mà cậu ta mang từ Dương Châu về, khiến cha ta xót xa vô cùng.
Nhìn chàng thà đối đầu với cả thế gian để được thành thân với Lâm Uyển Nghi, ta lại thấy ghen tị với nàng ta. Ghen tị vì có một người sẵn sàng từ bỏ tất cả vì mình.
"Tiêu bá bá, cha, nếu Vân Hành đã quyết, con cũng không cưỡng cầu." Ta nhìn họ, giọng nói bình thản như nước.
Cha nhìn ta, khẽ lắc đầu, nhưng không nói thêm lời nào.
Ta hành lễ với họ, quay lưng bước đi, không hề liếc nhìn Tiêu Vân Hành đang quỳ dưới đất thêm một lần nào nữa.
Ta hiểu rõ, việc Tiêu gia muốn kết thân với nhà ta không chỉ vì ta và Vân Hành là thanh mai trúc mã. Tiêu gia là nguyên lão triều đình, cha ta lại được Thánh Thượng trọng dụng. Nếu hai nhà liên kết, cả triều chính sẽ nằm gọn trong tay chúng ta.
Phía sau lưng, tiếng Tiêu Thái Phó vẫn gầm lên: "Nghịch tử! Nghịch tử! Cút ngay cho ta!"
Cha ta phải khó khăn lắm mới khuyên giải được Thái Phó, rồi ông đến tìm ta trong viện. Ta đang ngồi thẫn thờ dưới gốc cây hải đường trước nhà.
Ông xoa đầu ta, giọng đầy tiếc nuối: "Yến Yến, đứa trẻ đó tuy tốt, nhưng rốt cuộc không phải là bến đỗ an toàn."
Ta ngẩng đầu, mỉm cười với cha: "Cha, con thật sự không yêu chàng ta nhiều đến thế."
"Kinh thành này thiếu gì vương tôn công tử. Con vừa ý ai, cha sẽ đi cầu thân."
Điều cha không ngờ là, ngay ngày hôm sau, Tiêu Thái Phó lại đến cửa cầu hôn.
Lần này, người được nhắc đến không phải Tiêu Vân Hành, mà là huynh trưởng của chàng ta, Tiêu Vân Thận.
Cha ta khó xử nhìn ta, rồi lại nhìn Thái Phó: "Tiêu huynh, chuyện này... e rằng không ổn."
Tiêu Thái Phó chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi mới mở lời: "Là chính thằng bé này nói, nó muốn cưới Yến Yến nhà ngươi."
Tiêu Vân Thận đứng bên cạnh, khoác trường bào màu mực, dung mạo như ngọc, mày mắt ôn hòa. Chàng là đích trưởng tử của đương triều Thái Phó, là Tân khoa Thám hoa lang, danh tiếng lừng lẫy khắp kinh thành, thậm chí còn vượt qua cả Trạng nguyên. Chàng là đối tượng trong mộng của biết bao tiểu thư khuê các.
Xét về mọi mặt, nếu gả cho chàng, ta tuyệt đối không hề thiệt thòi.
Chàng bước vào giữa sảnh, nghiêm chỉnh hành lễ với cha ta, rồi chậm rãi nói: "Bá phụ, con đã ngưỡng mộ Thời Yến từ lâu. Đời này con thề không cưới thêm ai khác, nhất định sẽ không phụ nàng, bảo vệ nàng trọn đời chu toàn."
Cha ta không biết phải làm sao, quay sang nhìn ta.
"Cha," ta khẽ gọi, rồi gật đầu.
Ta thấy khóe môi đang căng thẳng của Tiêu Vân Thận giãn ra, thậm chí còn thoáng hiện lên một nụ cười mỏng.