Chương 55: Ai đang mê hoặc ai đây?
Mồ hôi trên người Cố Họa ngày càng đổ nhiều hơn.
Chỉ còn nửa chén nước trong chiếc cốc, chẳng đủ cho nàng uống.
Nàng nhíu mày, lẩm bẩm trong miệng: "Nước... Đông Hoa, nước..."
Mặc dù Không muốn người khác thấy nàng trong tình trạng này, Mộ Quân Dận cũng không nỡ gọi Đông Hoa và những người khác vào hầu hạ.
Đành dậm bước lại gần, rót cho nàng một chén nước.
Cố Họa dùng hai tay nhận lấy, uống cạn một hơi rồi nhẹ nhàng lay động cánh tay, ánh mắt trở nên mông lung.
Nàng e thẹn kêu lên: "Không đủ, còn phải... "
Áo xống trượt xuống, chiếc áo mỏng ướt sũng bên dưới mềm mại, nhẹ nhàng run lên.
Mùa đầu thu, thời tiết dần se lạnh.
Mộ Quân Dận nhíu mày, một tay ngang nhiên bế nàng lên, đi thẳng vào phòng trong.
Anh đặt nàng nằm trên giường, định đi gọi Chu Chỉ Lan lấy đá lạnh, ai ngờ tay bị một đôi bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy.
Ngay lập tức, cánh tay truyền đến một nhiệt độ ấm áp, cảm giác mền mại trơn nhẵn như rắn đang bò chạm vào.
Mộ Quân Dận toàn thân cứng đờ.
Hoá ra là tay Cố Họa kéo lấy cổ tay anh, cảm nhận cổ tay lạnh ngắt, theo dọc tay mà đưa vào trong ống tay áo anh, phát hiện cánh tay cũng rất mát lạnh.
Nàng liền đặt khuôn mặt nhỏ lên trên cánh tay anh, vừa đắp vừa dụi để hạ nhiệt.
Mái tóc mây mù của thiếu nữ rối bời, ánh mắt mơ màng, gương mặt xinh đẹp ửng hồng như đào.
Nàng nhắm mắt hưởng thụ nhiệt độ mát lạnh trên cánh tay anh, cùng với nét trắng nõn gợi cảm trước ngực, đánh thức các giác quan của anh.
Cảnh tượng quá kích thích, Mộ Quân Dận cố kìm chế, tĩnh mạch ở tay phồng to nổi lên.
Anh rất muốn ôm chầm lấy nàng vào lòng.
Nhưng lúc này nàng bất tỉnh nhân sự, mà anh lại cảm thấy có lỗi nếu làm vậy.
Mộ Quân Dận dùng tay đẩy nhẹ cái đầu nhỏ phiền phức, ai ngờ tiểu cô nương như tìm ra một nguồn lạnh khác, ôm chặt hai cánh tay anh lại.
Người nàng leo lên, đầu tựa sát cánh tay rồi chui vào trong ống tay áo rộng của anh.
Mộ Quân Dận cố nhịn ngứa, muốn rút cánh tay ra.
Cố Họa cảm thấy "cục lạnh" sắp trượt đi, chẳng vui chút nào, rướn mở to mắt, trong mơ hồ như thấy... Mộ Quân Dận.
Khuôn mặt hắn... đen thui.
Vốn dĩ sợ hắn sâu sắc, Cố Họa sợ đến buông tay ra.
Mộ Quân Dận vừa rồi còn cảm thấy xúc giác phiền toái, giờ bỗng biến mất, khiến anh có cảm giác hụt hẫng như vừa được có lại rồi lại mất đi.
Anh nhìn người con gái nhỏ đang lắc đầu hết sức chăm chỉ một cách vô ngôn.
Cảm nhận được tiếng nước trong đầu nàng vỗ về ào ào.
Cố Họa lắc mạnh bản thân khiến cho mình hoa mắt thêm, tầm nhìn trước mắt ngày càng mờ nhạt.
Nàng đang ở trong thư phòng sao?
Đúng rồi, có vẻ... tối nay nàng định mê hoặc hắn.
Mê hoặc hắn để làm gì nhỉ?
Chết rồi, không nhớ ra.
Ngột ngạt quá...
Vậy cứ thế mà mê hoặc đi.
Cố Họa cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, trèo lên trên, ôm chặt cánh tay anh, đôi môi như cánh đào mềm mại nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của hắn.
Xúc giác trở lại, Mộ Quân Dận cố nhịn không động đậy.
Anh biết, đứa trẻ này đã sốt đến mơ màng.
Một khi vọng tưởng bùng cháy, dù cho anh là người tuân theo lễ nghi nghiêm ngặt, cũng khó kiềm chế ngọn lửa thiêu đốt tận bên trong.
Khát vọng càng bị kiềm chế, một khi đã bắt đầu, sẽ càng mãnh liệt.
Cũng như dòng nước vỡ đê, tuôn trào ào ạt, khó mà ngăn lại, không thể nào thu hồi.
Hai lần trước, Mộ Quân Dận tưởng là do anh giữ mình quá lâu, cũng lâu lắm rồi chưa từng có người phụ nữ dám mạnh mẽ chạy về tổ ấm, khiến ý chí nhất thời yếu mềm.
Nhưng hôm nay, anh bỗng nhận ra, tận sâu trong xương, thật sự muốn nàng.
Không, anh chỉ là thích nghi với phụ nữ, nàng lại vừa vặn hợp ý anh mà thôi.
Ngẩng nhìn người phụ nữ cố gắng len lỏi vào lòng mình, ánh mắt chứa chan thu vàng, nước mắt lấp lánh, chỉ một cái liếc nhẹ đã làm người ta rung động tâm can.
Cứ như cây dây leo hoa dâm bụt, muốn mật thiết quấn quít cùng anh.
Không thể kéo ra được, cũng không thể bỏ đi.
Mà với người phụ nữ quấn quít thế này, anh chỉ muốn giấu kín, giữ làm riêng.
Anh không thích những người anh họ hay đàn ông khác tiếp cận nàng.
Mộ Quân Dận ánh mắt sâu thẳm.
Bản năng chiếm hữu của người đàn ông bỗng như cỏ dại hoang vu, phát triển dữ dội.
Nàng bất tỉnh cũng thế nào đâu?
Chẳng phải nàng muốn vậy sao?
Mộ Quân Dận hít sâu một hơi.
Cố Họa ngẩng đầu nhìn người anh vẫn bất động như ngọn núi, cảm giác lạnh lẽo lại tràn về.
Chợt tỉnh táo nhưng chỉ chốc lát.
Đây là Y Vận Các của nàng.
Sao Mộ Quân Dận lại có mặt ở đây?
Trên người nàng...
Không đúng rồi.
Cố Họa nhận ra điều bất ổn trong lòng, tim đập thình thịch.
Kiếp trước, nàng vì không chịu hầu hạ Mộ An bị Cố Uyển Như cho uống thuốc, dù không dữ dội thế này, nhưng cũng biết được cảm giác tra tấn như thế nào.
Nếu hiện giờ nàng tiến gần Mộ Quân Dận, chắc chắn sẽ khiến hắn nghĩ nàng tính tình đong đưa, dễ dàng.
Hắn không như những người đàn ông bình thường.
Ý chí kiên định, tâm hồn rộng mở, không thích loại đàn bà quá lẳng lơ.
Hai lần trước có thể thành công là nhờ lòng tốt của hắn.
Lần này dụ dỗ, nàng phải thật chân thành, khiến hắn cảm thấy nàng thật sự yêu mến hắn, chứ không phải lợi dụng.
Còn lý trí trong nàng, cố sức rời khỏi anh, dùng móng tay cào lên lòng bàn tay, đau đến mức bật tiếng rên.
Một chút tỉnh táo làm nàng cố gắng ngồi thẳng dậy.
“Quốc công gia... xin gọi Đông Hoa và bọn họ đến đi.”
“Muốn gì thì nói với ta đi.”
Mộ Quân Dận ngồi xuống mép giường, nhìn chằm chằm nàng.
Lý trí bảo anh ra ngoài gọi thị tỳ lấy đá lạnh cho nàng hạ sốt, chờ Ngụy phủ y và Thẩm Lệ đến giải thuốc.
Giọng nói khác lại bảo anh không cần quan tâm lễ nghi đạo đức, nếu muốn thì giúp bảo vệ nàng.
Cố Họa cảm thấy lý trí sắp tàn phai, giọng run rẩy van xin: “Phiền công vụ của ngài, không cần phải bận tâm, ngài về trước đi.”
“Tối nay không có nhiều việc.”
Giọng Mộ Quân Dận trầm thấp vang vọng trong tai nàng, như một bùa hộ mệnh.
Cố Họa cứ ngỡ hắn cố ý thế.
Có lẽ hắn biết nàng đã bị trúng kế.
Nhưng hắn là bậc quân tử, làm sao lợi dụng lúc nàng yếu thế.
Mộ Quân Dận nhìn ra sự cố gắng kiềm chế nơi nàng, trong lòng nảy sinh ý muốn trêu chọc.
Nếu nàng có chút thật lòng thì sao?
Hôm nay, anh sẽ thử xem.
Mộ Quân Dận đưa tay nháy tóc rơi bên thái dương nàng, đầu ngón tay vô tình lướt qua má nàng đỏ rực.
“Không sao đâu, lát nữa sẽ ổn.”
Độ lạnh của đầu ngón tay khiến nàng không thể cưỡng lại muốn dựa gần vào.
Dù Mộ Quân Dận chẳng làm gì, chỉ đứng đó trước mặt nàng, bị thuốc chi phối, Cố Họa cũng không thể không dựa vào.
Bàn tay anh do nhiều năm cầm kiếm mà chai sần, toát ra khí chất lạnh lùng như cây tùng xanh, cánh tay rắn chắc.
Mọi thứ đều không ngừng kêu gọi nàng.
Cả người nàng như sắp hoá thành một vũng nước, mong muốn mềm mại chảy vào lòng anh.
Gương mặt tuấn tú tiến lại gần, giọng khàn hỏi: “Em còn ổn chứ?”
Cố Họa cảm thấy trong người bốc cháy dữ dội.
Nhìn thấy hắn, nàng như cỏ khô sắp chết khát, bỗng được dội lên một gáo nước, nhưng đó lại là nước sôi nóng hổi, chẳng kịp cảm nhận sự mát lành đã bị đun sôi, bị thiêu đốt tan chảy.
Cố Họa rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn giải khát bằng người trước mắt nhưng không dám tùy tiện làm bừa.
Vật lộn trong đau đớn đến cùng cực.
Nàng không kìm được ôm chặt cánh tay anh, nức nở âm thầm.
Cằm bị ngón tay lạnh và chắc cứng kéo lên: “Đau à? Muốn để ta giúp không?”
Giọng Mộ Quân Dận nhẹ nhàng, khàn khàn, vang trong tai Cố Họa như khuấy động máu trong người nàng vốn đã sôi sục.
Cố Họa vừa khóc vừa giận.
Giận bản thân yếu đuối, ý chí không đủ kiên cường.
Giận hắn quá nham hiểm, biết mình không ổn rồi mà vẫn cố tình đến gần, lại không làm gì.
Giận đến điên lên, nàng ôm chặt lấy tay hắn đang giữ cằm, cúi đầu cắn thật mạnh.
Một mùi máu tanh chua tràn ngập trong miệng, Cố Họa tỉnh lại vội buông ra, rụt rè nhìn anh.
Mộ Quân Dận đau đến hít vào một hơi, nhìn vết răng chảy máu ngay gò má, vừa tức vừa buồn cười.
Một tay giữ đầu nàng, tay kia kẹp cằm nàng lại.
“Muốn cắn tiếp hay muốn hôn? Hả?”
Đề xuất Huyền Huyễn: Ma Tu Cầu Sinh Chỉ Nam