Chương 969: Anh đến rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"Tổng giám đốc Hạ, mọi thứ đã sẵn sàng, có thể bắt đầu cứu hộ ạ."
"Được, nhanh lên!"
Hạ Viễn dẫn mọi người rời xa căn phòng đang cháy.
Lực lượng cứu hỏa đã bắt đầu dập lửa. Dưới sự kiểm soát chuyên nghiệp, ngọn lửa trong phòng không còn bùng lên dữ dội nữa. Những vòi rồng phun nước xối xả qua cửa sổ và cửa chính. Toàn bộ hệ thống điện của trang viên đã được ngắt từ trước, loại bỏ hoàn toàn nguy cơ chập điện do nước.
Chẳng mấy chốc, một nửa căn phòng đã được dập tắt.
Hạ Toái nóng lòng muốn xông vào, nhưng bị đội trưởng cứu hỏa giữ lại. Khi anh vừa miễn cưỡng hoàn tất các biện pháp bảo hộ, Hạ Viễn đã khoác tấm ga trải giường dày ướt sũng, lao thẳng vào trong.
Ngay sau đó là Hạ Ninh, Hạ Châu, Hạ Thần... Họ đã chuẩn bị sẵn sàng các biện hộ từ khi lính cứu hỏa vừa bắt đầu dập lửa.
Mặc dù đội trưởng cứu hỏa không đồng ý cho họ vào lúc này, nhưng tất cả vẫn kiên quyết xông vào.
Trong căn phòng tối đen như mực, Hạ Viễn vừa bước vào đã thấy Hạ Tĩnh và Trình Nghi đang tựa vào góc tường. Cả hai đều còn tỉnh táo, trên mặt có vài vết thương, nhưng họ yếu ớt đến mức dường như chỉ còn hơi thở vào mà không có hơi thở ra.
"Hạ Tĩnh!"
Nhìn thấy Hạ Tĩnh trong tình trạng đó, Hạ Viễn, người vốn luôn điềm tĩnh, cũng không kìm được mà bất chấp mọi thứ xung quanh, định lao tới. Nhưng Hạ Ninh đã kịp thời giữ anh lại.
Một thanh gỗ đang cháy rơi xuống từ trên cao, suýt chút nữa đã giáng trúng Hạ Viễn.
Hạ Ninh kéo anh một cái, bản thân cũng suýt bị lửa táp vào.
Hạ Toái, người đi cuối cùng, vừa vào đã lớn tiếng gọi: "Hạ Tĩnh! Em đừng sợ, anh tư đến rồi! Nói gì với anh đi em!"
Hạ Tĩnh mơ màng mở mắt, cố nén cơn đau dữ dội khắp người, khẽ gọi: "Anh tư..."
Giọng Trình Nghi át đi tiếng của cô: "Từ anh cả đến anh sáu, tất cả đều đã đến rồi."
Hơi thở của cô ta có vẻ mạnh hơn Hạ Tĩnh một chút, nhưng tình trạng cũng chẳng khá hơn là bao. Chỉ có một ý chí mạnh mẽ đang chống đỡ, giúp cô ta chập chững đứng dậy từ mặt đất, rồi nói:
"Các người đến cũng tốt."
Nếu họ không đến, cô ta còn sợ không thể ban tặng cho họ một ký ức khó quên suốt đời.
Căn phòng bị ngọn lửa chia cắt làm đôi. Hạ Viễn và các anh em khác đứng một bên, Trình Nghi và Hạ Tĩnh ở phía đối diện. Trình Nghi nhặt bức tượng đồng đã nguội bớt do nước từ vòi rồng, rồi hung hãn giáng thẳng vào đầu Hạ Tĩnh.
Hạ Châu nghiến răng ken két, gầm lên giận dữ: "Trình Nghi!"
Đôi mắt Hạ Viễn lập tức đỏ ngầu, cảnh tượng như đóng băng trong mắt anh.
Hạ Toái lao thẳng vào biển lửa phía trước.
Hạ Thần nhìn về phía tay súng bắn tỉa ở cửa sổ.
Hạ Ninh đã có linh cảm chẳng lành ngay khi Trình Nghi nhặt bức tượng đồng. Anh cúi xuống nhìn khúc gỗ cháy đen vừa rơi, rồi dùng chân đá văng nó lên.
Hạ Dịch cởi áo khoác, lót xuống trước mặt Hạ Toái, giúp anh giành được hai giây quý giá để vượt qua chướng ngại vật.
Rầm!
Khúc gỗ và một chiếc điện thoại cùng lúc đánh trúng bức tượng đồng, Trình Nghi theo đó ngã vật xuống đất.
Một bóng người cao ráo, thanh mảnh xuất hiện ở cửa phòng. Dung mạo anh tuấn, đôi mắt phượng lạnh lùng. Chỉ khi từ từ quay sang nhìn Hạ Tĩnh, ánh mắt ấy mới ánh lên một tia dịu dàng.
Hạ Toái đã lao đến bên Hạ Tĩnh, ôm cô vào lòng, lo lắng hỏi: "Hạ Tĩnh, em sao rồi? Nói gì với anh đi em!"
Hạ Tĩnh khẽ mấp máy đôi môi tái nhợt, chỉ thốt ra một tiếng: "Đau..."
Hạ Toái thậm chí không dám run tay, ôm cô thật vững vàng.
Thấy vậy, Hạ Viễn lập tức hét lớn ra ngoài: "Xe cứu thương!"
Nhân viên y tế cùng cáng cứu thương xuất hiện ngay trước cửa phòng.
Giữa vòng vây của các anh em nhà họ Hạ, Hạ Tĩnh được đặt lên cáng. Cô nhìn thấy Ngôn Hàn Hê đang đứng ở cửa. Ánh mắt anh dõi theo cô, như muốn nói: "Anh đến rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Hạ Tĩnh khẽ đưa tay về phía anh.
Ngôn Hàn Hê, người vốn định ở lại giải quyết những việc còn lại, bỗng mềm lòng. Anh nhanh chóng bước theo chiếc cáng đưa Hạ Tĩnh đi.
Đề xuất Xuyên Không: Cánh Cửa Gỗ Nhà Tôi Thông Đến Thập Niên 70