Logo
Home Linh Thạch Công Pháp Kim Bảng

Chương 49: Mùa Thu Du Hành

Chương thứ bốn mươi chín
Thu Du Ký

Sáng Chủ Nhật.

Tần Mặc Nhiên đêm hôm trước do chơi bóng rổ quá mức lực, nên cả đêm được nghỉ ngơi ngon lành, ngủ say mơ màng.

Bởi đêm ấy, chưa đến chín giờ tối, y đã an giấc, ngủ thẳng đến chín giờ sáng hôm sau, rồi từ từ tỉnh dậy.

Tinh thần tràn trề, thân hình nhỏ nhắn đáng yêu ấy càng thêm tinh anh sáng láng đôi mắt đen nhánh.

Rửa ráy xong, y xuống lầu.

Tần Mặc Nhiên xuống lầu dùng bữa sáng, sau đó, huynh trưởng Tần Dã cuối cùng cũng vừa ngáp vừa bước xuống.

Ăn xong, Tần Mặc Nhiên tựa mình trên ghế sofa, tay lấy vài quả việt quất ăn chơi.

Vị chua chua ngọt ngọt của việt quất rất thích hợp làm món quả tráng miệng sau bữa ăn.

Tần Dã đi tới, ngồi bẹp xuống bên cạnh em trai.

Tần Mặc Nhiên vì lực mạnh của huynh, hất mình bật lên một cái, quả việt quất vừa đưa lên miệng chưa kịp ăn đã rơi mất.

Tần Dã nhìn em trai, nhướng mày khẽ chế giễu.

Tần Mặc Nhiên mặt vẫn ngây thơ vô tội.

Bấy giờ, Tần Dã lấy điện thoại ra, đưa cho Tần Mặc Nhiên nói: “Ta cho ngươi xem một thứ.”

Tần Mặc Nhiên hỏi: “Thứ gì thế?”

Y ngờ vực mà nghiêng đầu nhìn.

Tần Dã hiện một bức hình lên màn hình.

Hình ảnh một chú chó hoạt hình mở to mắt nhìn ra phía ngoài màn hình.

Tần Dã nói với Tần Mặc Nhiên: “Ngươi xem kìa, có hai chú chó nhỏ đang đối mặt nhau.”

Tần Mặc Nhiên nghi hoặc: “Không có hai chú chó đâu.”

Màn hình chỉ hiện một con chó mà thôi.

Tần Dã nhịn cười nói: “Ngươi xem kỹ hơn xem, quả nhiên có hai chú chó đối diện nhau ấy chứ.”

Tần Mặc Nhiên tiến lại gần màn hình, vẫn chỉ thấy một chú chó mà thôi.

Lâu xem, y chợt giật mình nhận ra điều gì rồi quay sang tố cáo Tần Dã: “Ta nào phải là chó đâu!!”

Giận dữ nắm chặt nắm đấm.

Tần Dã cười khanh khách, cất điện thoại bỏ đi.

Trêu đùa em trai thật là vui thú.

Tần Mặc Nhiên chỉ biết im lặng.

Quả thật quá đáng.

***

Đến ngày thứ Hai, Tần Mặc Nhiên đi học, Lương lão sư bỗng tuyên bố cho mọi đứa trẻ trong lớp hay rằng, ngày mai bọn nhỏ sẽ đi dã ngoại mùa thu.

Bọn trẻ vốn yêu thích vui chơi, nghe thấy tin ấy liền hồ hởi hớn hở, như muốn làm rung chuyển cả lớp học, tiếng nói cười râm ran không ngớt.

Thẩm Ngọc thường mất hứng khi nhắc về việc học hành, nay nghe được tin đi chơi, liền kéo tay Tần Mặc Nhiên hồ hởi nói: “Tuyệt lắm! Giờ thì trang bị của ta đã được trọng dụng rồi!”

Tần Mặc Nhiên ngơ ngác hỏi: “Trang bị gì thế?”

Thẩm Ngọc đáp: “Tất nhiên là bộ đồ thám hiểm dã ngoại rồi, ngày mai ngươi hãy xem, ta nhất định sẽ trở thành một nhà thám hiểm thực thụ!”

Tần Mặc Nhiên gật đầu theo, tỏ ý rất mong đợi.

Thẩm Ngọc lập tức bắt đầu kể lể kế hoạch ngày mai của mình.

Tần Mặc Nhiên cũng mơ tưởng đến cảnh cùng các bạn nhỏ đi dã ngoại mùa thu.

Y chưa từng đi dã ngoại cùng đông bạn bè đến vậy, chắc vui lắm đây?

***

Đêm đó, Tần Mặc Nhiên trở về nhà, kể cho gia đình nghe về chuyện sắp đi dã ngoại.

Trần Nhược Lan liền bắt tay chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho chuyến đi.

Đầu tiên là một chiếc ba lô lớn, bên trong chứa thức ăn và nước uống, đảm bảo cho đứa nhỏ nhà mình khi ra ngoài trời không bị đói.

Ngoài ra, Trần Nhược Lan còn chu đáo bỏ thêm vài tuýp thuốc mỡ để trị thương, bầm tím.

Rất đúng, ra dã ngoại là chuyện không biết trước được, nếu có va vấp trầy xước, cũng tiện dùng ngay.

Tần Dã đứng bên cạnh dặn dò em trai: “Ngươi nhỏ bé yếu ớt vậy, ngoài đồng phải cẩn thận, chớ để rắn hay vật gì cắn, lúc đó khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.”

Tần Mặc Nhiên “...” trong lòng: Lời dặn thì được, có cần thiết cứ chê ta yếu như vậy không?

Dù sao sau một hồi chuẩn bị kỹ lưỡng, ngày hôm sau Tần Mặc Nhiên cũng bắt đầu lên đường.

Y khoác ba lô căng phồng sau lưng, mặc một bộ đồ thể thao liền thân màu vàng, phòng khi bị muỗi cắn đốt lúc ra ngoài.

Đứa nhỏ trong bộ trang phục ấy đi ra ngoài đường trông vô cùng thu hút ánh mắt quần chúng.

Tần Mặc Nhiên ngẩng mặt lên nói với mẹ: “Mẹ ơi, họ đều đang nhìn con kìa.”

Trần Nhược Lan đáp: “Ừ, mọi người đều thấy con rất dễ thương.”

Tần Mặc Nhiên lại nói: “Không, họ chắc hẳn là ganh tỵ con được đi dã ngoại đó.”

Trần Nhược Lan bật cười: “Đúng rồi, mọi người thật sự đều muốn đi dã ngoại.”

Mẹ con nói chuyện vui vẻ cùng nhau, đến trường học.

Cổng trường đã có xe đò lớn sẵn sàng chờ đón.

Giáo viên mẫu giáo tập hợp bọn trẻ xếp hàng chuẩn bị lên đường.

Không những thế, mỗi đứa trẻ còn được phát một chiếc mũ vàng.

Mũ này mà đội đầu thì khi có người lạc mất dễ dàng nhìn thấy ngay.

Tần Mặc Nhiên cũng có một chiếc mũ vàng dễ thương.

Y cầm mũ đội lên đầu.

Trước đó đã mặc bộ liền thân màu vàng, nay đội thêm mũ vàng, trông liền giống như một chú Minion nhỏ nhắn đáng yêu.

Bạn trẻ Thẩm Ngọc cũng rất nổi bật hôm nay.

Y mặc bộ đồ đen màu rất ngầu, đội thêm một chiếc kính mát đen, trông chẳng khác nào một thám tử thực thụ đi dã ngoại.

Thẩm Ngọc lại bí mật nói với Tần Mặc Nhiên: “Ba lô của ta còn có vài đạo cụ khác, lúc tới nơi rồi ta sẽ lấy ra cùng ngươi dùng.”

Tần Mặc Nhiên chẳng rõ đó là gì, nhưng cũng gật đầu đồng ý: “Được.”

Chẳng mấy chốc, tất cả bọn trẻ đều có mặt, thầy cô bảo bọn nhỏ nói lời chia tay với phụ huynh, rồi dẫn lên xe đò.

Tần Mặc Nhiên lên xe, ngồi sát cửa sổ.

Y thấy mẹ vẫn đứng bên đường dõi theo, liền vẫy tay chào.

Trần Nhược Lan mỉm cười đáp lại, dặn dò con vui chơi ngoan ngoãn.

Xe từ từ khởi hành, chở đoàn trẻ thơ đến nơi vui chơi.

Trên đường, tiếng cười tiếng nói vang rộn khắp xe, những đứa trẻ vốn hay buồn ngủ giờ lại hớn hở không ngớt câu chuyện.

Qua một giờ đồng hồ, xe đỗ ở bên ngoài một nông trại.

Thầy cô dẫn bọn trẻ xuống xe.

Bọn nhỏ nhảy nhót chạy chơi khắp nơi.

Giáo viên vội gọi dừng lại, tập trung mọi người lại.

Tần Mặc Nhiên đứng nguyên một chỗ, mắt to tròn nhìn quanh quất bên này bên kia.

Ngoại ô mùa thu thật đẹp.

Cây cối đã ngả màu vàng, gió thổi qua làm lá nhẹ nhàng rơi rụng.

Y đưa tay hứng được một chiếc lá phong đỏ thắm, thấy đẹp đẽ nên xoay vài vòng trong lòng bàn tay.

Lúc này thầy giáo bảo bọn trẻ xếp hàng đi vào nông trại.

Tần Mặc Nhiên cẩn thận bỏ lá phong vào túi áo, theo mọi người tiến vào.

Vừa bước vào trong, không gian mở ra cảnh vật khác biệt.

Nông trại có nhiều loại hoa quả rau củ, hồ sen khô héo nơi góc.

Có đứa nhỏ chỉ vào hồ sen nói: “Thầy ơi, mấy lá sen này đã chết rồi.”

Thầy giáo đáp: “Bởi vì trong hồ đó đã kết ra củ sen rồi nên lá mới héo vàng. Ngươi bình thường thích ăn củ sen không? Củ sen chính là được đào lên từ những hồ như thế này.”

Đứa bé vẫn không vui, thấy lá chết rồi thì đúng là lá chết rồi.

Bấy giờ Tần Mặc Nhiên nói: “Chúng không phải chết đâu, chỉ là nghỉ ngơi một chút, năm sau sẽ lại nở hoa sen.”

Đứa trẻ nghe cách nói “nghỉ ngơi một chút” này an ủi được phần nào, bớt than khóc.

Thầy giáo thầm thở phào, muốn khen ngợi Tần Mặc Nhiên.

Chẳng mấy lâu, mọi người đến thảm cỏ rộng.

Thầy cô cho bọn nhỏ tự do chơi đùa.

Thẩm Ngọc lấy ba lô xuống, bắt đầu bí mật lấy đồ trong đó ra.

Tần Mặc Nhiên ngồi xổm chờ bên cạnh.

Ai ngờ Thẩm Ngọc móc ra hai khẩu súng đồ chơi màu đen.

Tần Mặc Nhiên sửng sốt.

Thẩm Ngọc hào hiệp đưa cho y một khẩu: “Cầm lấy, chúng ta cùng chơi.”

Tần Mặc Nhiên cầm súng, ngại ngần nói: “Giáo viên chẳng lẽ cho mình chơi thế này sao? Ở đây còn nhiều bạn khác, sợ làm người khác sợ thì sao?”

Thẩm Ngọc rất tinh nghịch, không bận tâm: “Không sao đâu, chơi thứ này mới hồi hộp thích thú.”

Tần Mặc Nhiên úp mặt xuống đất, ngập ngừng không động đậy.

Thẩm Ngọc đành nói: “Vậy ta chơi trước một mình đã.”

Nói rồi cầm súng chạy ra ngoài.

Y mô phỏng các thế bắn trong phim, vừa ngắm bắn vừa quét, vô cùng khí thế.

Dĩ nhiên cũng làm một bé gái sợ đến khóc.

Lương lão sư nghe tiếng khóc chạy đến, bắt tại trận cả Thẩm Ngọc và Tần Mặc Nhiên ngồi yên ở đó.

Tần Mặc Nhiên ngây thơ bối rối.

Lương lão sư cất súng đồ chơi, đưa hai đứa nhỏ ra chỗ khác dạy dỗ:

“Súng đồ chơi này của ai?”

Bà hỏi Tần Mặc Nhiên, bởi thấy y rất thật thà ngoan ngoãn.

Thân là người không bao giờ phản bội bạn bè, dù trước giờ Tần Mặc Nhiên vẫn luôn sẵn sàng trả lời thầy cô, nhưng lần này y lại im lặng, không nói gì.

Lương lão sư còn muốn nói thì Thẩm Ngọc tự giác nhận lỗi: “Là đồ chơi của con mang tới, Tần Mặc Nhiên không hề hay biết.”

Mang khí thế nghĩa hiệp.

Lương lão sư mỉm cười: “Ngươi mang đến, vậy ngươi có biết đã sai chưa?”

Thẩm Ngọc hất cằm đáp: “Súng đồ chơi có phải thật đâu.”

Lương lão sư nghiêm mặt: “Nhưng ngươi đã làm các bạn khác sợ mà.”

Thẩm Ngọc lẩm bẩm: “Ai bảo bọn họ nhát gan.”

Một câu ấy làm cả hai đứa nhỏ bị phạt đứng một lượt mười phút.

Thẩm Ngọc “...” Tần Mặc Nhiên “...” Cùng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ biết ngoan ngoãn đứng phạt.

Lương lão sư dặn: “Hai đứa đứng cho phải phép, nhất là Thẩm Ngọc, phải biết suy nghĩ.”

Nói xong bà đi chỗ khác một lúc.

Khi thầy cô vừa đi, Thẩm Ngọc liền nói với Tần Mặc Nhiên: “Xin lỗi nhé, làm ngươi cũng bị phạt.”

Tần Mặc Nhiên chẳng giận: “Không sao mà.”

Thẩm Ngọc nhìn thẳng y, đầy cảm động: “Ta nguyện làm bạn thân cả đời với ngươi.”

Tình bạn trẻ con thật trong sáng như thế.

Tần Mặc Nhiên bị câu nói làm cho cười khẽ: “Được rồi.”

Mười phút sau, Lương lão sư đến bảo hai đứa kết thúc việc đứng phạt.

Vì tuổi thơ mà, mọi chuyện nhanh quên.

Trở về lớp, cả hai lại quên đi chuyện vừa rồi, tiếp tục chơi đùa vui vẻ.

Lần này Thẩm Ngọc ngoan ngoãn không mò thêm đồ chơi nào ra khỏi ba lô nữa.

Dù sao cũng bị phạt, còn kéo theo Tần Mặc Nhiên cùng chịu, điều đó không được.

Bạn bè của y là học sinh chăm chỉ, không thể bị ảnh hưởng bởi mình.

Mọi người đi thêm một quãng đường, tới nơi có bụi cây um tùm.

Giáo viên phát cho từng đứa một kính lúp, bảo dùng để quan sát xung quanh.

Tần Mặc Nhiên chăm chú nhìn những thứ xung quanh qua kính lúp.

Phát hiện dù đặt kính lên vật gì thì vật đó đều trở nên to lớn hơn, thật thần kỳ.

Thẩm Ngọc cũng lấy kính nhìn một lúc, thấy không thấy kích thích, bèn trao kính cho Tần Mặc Nhiên.

Tần Mặc Nhiên cầm hai kính lúp, vui mừng không tả.

Y lấy hai kính chồng lên nhau để phóng đại vật, rồi lại coi hai cái trước mắt như mắt kính khung đen.

Rất vui thích, quay sang bảo Thẩm Ngọc: “Ngươi xem.”

Thẩm Ngọc nghe vậy cười bật lên.

Không lâu sau, các bạn và thầy cô cũng thấy hành động của Tần Mặc Nhiên đều cười vui vẻ.

Tần Mặc Nhiên ngắm nghía vật bằng kính lúp một hồi.

Bất giác phát hiện trên một cây mọc một mầm non xanh non, rất lạ.

Mùa thu sao lại còn có mầm non nhỉ?

Y nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Nhưng điều đó không cản được y tiếp tục làm việc sắp tới.

Y đặt kính lúp lên mầm non, mầm non như to hơn hẳn.

Suốt thời gian sau đó, y vẫn giữ nguyên tư thế không đổi.

Một thầy cô tò mò tiến lại: “Mặc Nhiên, ngươi đang làm gì đó?”

Tần Mặc Nhiên nghiêm túc đáp: “Ở đây có mầm non nhỏ này, ta muốn dùng kính lúp giúp nó mau lớn.”

Thế giới trẻ thơ thật diệu kỳ, bọn chúng tưởng rằng làm thế có thể giúp cây mọc lớn.

Thầy cô nghe vậy mỉm cười, không phán xét mà nói: “Được đấy, cây này chắc chắn sẽ cảm ơn ngươi.”

Tần Mặc Nhiên nghe thấy, mắt cong lên đầy vui vẻ.

Ngay lúc đó, một tiếng khóc chói tai phá vỡ bầu không khí yên bình.

Một bé trai không may té ngã, tay trầy xước chảy máu.

Một thầy cô vội nói: “Phải làm sao đây? Hộp thuốc ở xe đò chăng? Ta đi lấy ngay.”

Chỗ này cách xe đò cả mấy trăm trượng, đi lại khá mất thời gian.

Tần Mặc Nhiên bỗng nhớ ra mẹ đã bỏ thuốc mỡ vào ba lô mình.

Y liền mau bước đến, báo với thầy cô: “Thưa thầy, ta có thuốc đây.”

Thầy cô vui mừng hỏi: “Thuốc đâu nào?”

Tần Mặc Nhiên tháo ba lô, móc tìm.

Lần lượt rút ra một chai nước, vài gói bánh kẹo, cuối cùng lấy ra tuýp thuốc mỡ.

Quan khách vây quanh đều sửng sốt, cho rằng ba lô của Tần Mặc Nhiên như chiếc rương thần kỳ, thứ gì cũng có thể lấy ra.

Y trao thuốc cho thầy cô, lại chia kẹo cho mọi người cùng thưởng thức.

Nhất là tặng bé trai bị thương nhiều kẹo hơn cả.

Cậu bé này không còn khóc nữa, liền nhận kẹo ăn ngon lành.

Không khí trong lành lại trở về, bọn trẻ thi nhau cười nói vui vẻ.

Không lâu sau, chủ nông trại mang thực phẩm đến cho bọn trẻ ăn uống.

Bữa trưa giản đơn gồm bắp luộc và khoai tây nướng.

Tần Mặc Nhiên ít khi được ăn khoai nướng, nhìn thấy rất tò mò hương vị ra sao, vội chạy đến lấy một củ lớn.

Y bắt chước cách chủ nông trại hướng dẫn từng bước lột vỏ khoai.

Vấn đề lớn nhất là vỏ khoai nướng thường dính bụi bẩn.

Y không để ý khi bóc vỏ xong mới phát hiện tay mènh mông dơ bẩn, lại khẽ thấy có vài vết đen in trên mặt.

Một bé gái bị bệnh kén ăn cũng xảy ra trường hợp tương tự, khóc nức nở, thầy cô vội an ủi.

Tần Mặc Nhiên cũng lấm lem bẩn thỉu.

Dù vậy bẩn sạch không trọng yếu lúc này; quan trọng là trong tay có củ khoai tây thơm ngon.

Y há mồm lớn, cắn một phát.

Thấy khoai ngon ngọt vô cùng.

Giây phút này, Tần Mặc Nhiên hóa ra đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Bên kia thầy cô vẫn đang an ủi bé gái kén ăn, thấy không hiệu quả, liền nói: “Con xem, Tần Mặc Nhiên dơ bẩn thế kia mà đã ăn khoai tây rồi.”

Bé gái nấc nghẹn nhìn theo Tần Mặc Nhiên.

Quả nhiên thấy mặt và tay bé bẩn thỉu ấy, nhưng điều đó không ngăn cản bé kẹp củ khoai tây lớn ăn ngon lành.

Nói thật, Tần Mặc Nhiên như chiếc la bàn của lớp, bởi y đẹp đẽ nhất, tính tình cũng tốt, nên bạn bè đều quý mến.

Bé gái thấy vậy quên hết bệnh kén ăn, ngừng khóc, bắt đầu ăn khoai.

Thầy cô thở phào nhẹ nhõm.

Bữa trưa đơn giản kết thúc, mọi người đến lúc chia tay ra về.

Trước khi đi, thầy cô hỏi học sinh có muốn mang gì về không.

Tần Mặc Nhiên đã có ý định từ trước, dứt khoát giơ tay.

Thầy hỏi: “Mặc Nhiên, con muốn mang gì vậy?”

Y chỉ về đống bí đỏ ngay cửa kho của chủ nông trại: “Thầy ơi, con muốn mang cái này được chứ?”

Những quả bí đỏ to, vỏ vàng óng, trông cũng giống như chiếc sofa bí đỏ ở nhà y, nên chàng bé thấy liền hứng thú.

Thầy nhắc nhở: “Mặc Nhiên, con không thể mang cả bí về đâu, nó rất nặng.”

Y không có khái niệm về trọng lượng quả bí, lớn tiếng: “Không sao đâu thầy, con lực lưỡng lắm, có thể mang được tới sáu quả.”

Sáu quả, gia đình y có sáu người, mỗi người một quả, rất công bằng.

Thầy nghe xong cười khẽ, nói: “Vậy con thử đến bên đó ôm quả bí xem sao, liệu có nhấc nổi không.”

Tần Mặc Nhiên vui mừng chạy về phía đống bí.

Thẩm Ngọc thấy vậy cũng chạy theo giúp.

Dù không rõ bí đỏ có gì hay, nhưng thấy bạn thích thì cũng vui lòng hỗ trợ.

Tần Mặc Nhiên chọn một quả, háo hức ôm chặt bằng đôi tay nhỏ.

Vậy mà vừa vận lực, y dừng lại lí nhí: Vì sao nặng thế này?

Y cố hết sức cũng không nhấc nổi, ngã ngồi bật lên đất.

Ngồi lặng trên đất, mặt đầy ngơ ngác.

Lúc đó Thẩm Ngọc đến, xắn tay áo: “Không sao, để ta giúp.”

Ai dè y chỉ di chuyển quả bí vài phân trên mặt đất, cũng không nhấc lên được.

Hoá ra bí đỏ nặng đến vậy.

Bằng thực tiễn, hai đứa nhỏ học được tri thức mới mẻ.

Tần Mặc Nhiên đành bỏ ý định mang bí.

Nhưng nhìn đống bí một lúc, lòng buồn bã.

Y vẫn muốn đem món quà mang về gia đình.

Đứa nhỏ mặt buồn thiu khiến ai nhìn cũng động lòng.

Chủ trại kia thấy vậy, vội vào kho lấy ra sáu quả hồng đỏ.

Màu sắc hồng na ná bí, hình dáng cũng tương tự.

Ông ta cầm từng quả tiến lại gần Tần Mặc Nhiên, an ủi: “Này con, nếu ngươi đem những quả hồng này về thay cho bí đỏ được không?”

Tần Mặc Nhiên ánh mắt sáng rực, bởi quả hồng cũng như phiên bản thu nhỏ của bí đỏ vậy.

Y vui mừng cảm tạ: “Cảm ơn chú!”

Chủ nông trại: “Không khách khí, ta sẽ cho vào ba lô giúp con.”

Tần Mặc Nhiên không thể mang sáu quả bí, nhưng có thể mang sáu quả hồng.

Y cho hết sáu quả hồng vào ba lô, vác ba lô trên lưng, nét mặt tràn ngập niềm vui.

Y muốn mang những quả hồng ngọt lành về cho mọi người thưởng thức.

Vác ba lô, cậu bé bước đi phấn khởi thêm mấy phần.

Đầu ngẩng ngực ưỡn tiến về phía xe đò.

Sau khi lên xe, y nghe tin có chuyện: Xe đò của lớp ba bị hỏng giữa đường nên bạn học lớp ba chia làm nhiều đợt, được phân bổ lên chỗ còn chỗ trống của bốn lớp còn lại.

Chẳng mấy chốc, Tần Mặc Nhiên thấy Lệ Trì bước lên xe.

Lệ Trì gùi ba lô, lặng lẽ bước lên, nhìn quanh trong xe như đang tìm người.

Tần Mặc Nhiên thấy vậy vội gật đầu chào, vẫy tay gọi: “Lệ Trì!”

Lệ Trì liếc sang, rồi bước đến chỗ họ.

Thẩm Ngọc bên cạnh ngạc nhiên hỏi Tần Mặc Nhiên: “Ngươi lại quen Lệ Trì sao?”

Lệ Trì ở mẫu giáo này cũng khá nổi tiếng, bởi từ nhỏ đã thể hiện tài năng phi thường, khí chất không giống trẻ nhỏ, khiến người khác có phần đề phòng.

Tần Mặc Nhiên thành thật đáp: “Thật ra ta với Lệ Trì quen biết từ lâu rồi.”

Thẩm Ngọc ngưỡng mộ nhìn y.

Ngại không hiểu cách thứ Tần Mặc Nhiên đối đãi với Lệ Trì mỗi ngày, chẳng lẽ không sợ sao?

Chuyện nhỏ kết thúc nhanh, Lệ Trì đã tới chỗ ngồi bên cạnh.

Thẩm Ngọc ôm ba lô đứng lên, nhanh nhẹn nói: “Hai người chuyện trò đi, ta tìm chỗ khác ngồi.”

Nói rồi chạy đi mất.

Tần Mặc Nhiên còn chưa kịp trả lời, đã thấy Thẩm Ngọc chạy phía sau đi tìm vị trí khác.

Y nhíu mày thắc mắc.

Thầm tự hỏi tại sao Thẩm Ngọc lại sợ Lệ Trì như vậy?

Không đúng, chính xác mà nói, dường như hầu hết trẻ con lớp mầm non đều e dè Lệ Trì.

Quả thật không dễ hiểu.

Khi Tần Mặc Nhiên còn đang trầm tư, giọng Lệ Trì vang lên: “Ta có thể ngồi cạnh ngươi chứ?”

Y nhanh chóng tỉnh lại, đáp: “Được thôi.”

Vị trí kế bên vốn trống, vừa vặn cho Lệ Trì ngồi.

Lệ Trì gật đầu, bước qua phía trước Tần Mặc Nhiên, ngồi xuống bên cửa sổ.

Tần Mặc Nhiên chủ động bắt chuyện: “Ngươi thấy đi dã ngoại mùa thu thú vị không?”

Lệ Trì đáp: “Bình thường.”

Y tỏ ra thờ ơ với đa số việc, ban đầu thấy cảnh vật nông trại có đôi phần mới lạ, nhưng chỉ vài phút sau đã mất hứng.

Có thể tưởng tượng nửa ngày ở nông trại, y thấy thật chán ngắt vô vị.

Tần Mặc Nhiên nghe vậy ngạc nhiên.

Không ngờ Lệ Trì thấy chán cảnh nông trại, trong khi bạn cùng lớp lại rất phấn khích.

Nhưng sở thích mỗi người khác nhau, y hiểu được.

Y đổi chủ đề hỏi: “Ngươi tới đây tìm ta, bạn bè ngươi sao rồi?”

Ai ngờ Lệ Trì nói: “Ta không có bạn. Ta không muốn kết bạn, tốn công.”

Giọng nói thờ ơ, đối với vạn sự vô hứng, có vẻ phong thái ác nhân tương lai.

Tần Mặc Nhiên ngạc nhiên: “Ngươi không muốn kết bạn sao?”

Lệ Trì nhìn thẳng y: “Chỉ cần có một người bạn là đủ, có chính ngươi.”

Tần Mặc Nhiên không biết nên phản ứng thế nào.

Nghe được Lệ Trì coi bản thân là người bạn duy nhất, dĩ nhiên vui, nhưng cũng có chút lo lắng.

Bởi bản thân y không thể lúc nào cũng bên cạnh Lệ Trì.

Nếu có lúc không ở cùng y, chẳng phải Lệ Trì sẽ cô đơn lẻ bóng sao?

Như vậy thật là cô quạnh.

Y nghĩ đến đây, dứt khoát nói với Lệ Trì: “Ngươi nên kết thân nhiều bạn hơn.”

Lệ Trì không đáp, chỉ nhìn y chằm chằm.

Tần Mặc Nhiên hơi ngạc nhiên: “Sao vậy?”

Lệ Trì đáp: “Chiếc mũ ngươi đội dễ thương lắm.”

Tần Mặc Nhiên phản xạ nói: “Bọn này lớp ta mỗi người có một chiếc mũ vàng như thế.”

Nói xong mới nhận ra Lệ Trì rõ ràng đánh trống lảng.

Y nỗ lực ra vẻ nghiêm trọng: “Ngươi có nghe lời ta nói không?”

Tiếc là y nói giọng bé nhỏ, lại đội mũ vàng dễ thương trên đầu, dù giọng nghiêm túc cũng như lời nói ngọt ngào nhưng nghiêm trọng.

Vẻ mặt Lệ Trì lóe lên chút cười, đôi mắt u ám như có phần ấm áp hơn.

Tần Mặc Nhiên càng cố không cười: “Ngươi có nghe không?”

Nụ cười trên mặt Lệ Trì sâu hơn, cuối cùng trả lời: “Có nghe, hãy kết bạn nhiều hơn.”

Tần Mặc Nhiên cuối cùng thở phào.

Hy vọng Lệ Trì làm được.

Bấy giờ Lệ Trì nhìn cái ba lô to trong lòng y, hỏi: “Ngươi bỏ gì vào? Trông phồng lên vậy.”

Nhắc đến đây, Tần Mặc Nhiên vui vẻ.

Y vỗ nhẹ ba lô, tự hào: “Đó là những quả hồng chú chủ nông trại tặng con.”

Lệ Trì duỗi tay ra: “Để ta ôm giùm con.”

Tần Mặc Nhiên lắc đầu: “Không cần, ngươi cũng có ba lô mà.”

“Không sao, ta lực hơn ngươi.”

Nói rồi Lệ Trì cầm lấy ba lô từ tay Tần Mặc Nhiên.

Quả thật không phải tự mình vác ba lô, cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Tần Mặc Nhiên vui vẻ vặn vẹo, sửa lại tư thế ngồi.

Hai người cùng trò chuyện trên đường.

Nói một lúc, Tần Mặc Nhiên mệt, đưa tay dụi mắt buồn ngủ.

Lệ Trì nói: “Ngủ đi.”

Tần Mặc Nhiên cố mở to mắt: “Nếu con ngủ, ngươi một mình có buồn chăng?”

Lệ Trì đáp: “Không đâu.”

Y ngồi cạnh Tần Mặc Nhiên thì không cảm thấy cô đơn.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào bên ngoài.

Tần Mặc Nhiên không chống đỡ nổi, nói vài câu rồi khép mắt ngủ say.

Trong ánh nắng, lông mi trải bóng đậm dưới mí mắt, khuôn mặt trắng phau tỏa sáng.

Sau giấc ngủ chốc lát, như bị ánh nắng nóng, y mơ màng lí nhí, cau mày.

Lệ Trì mở ba lô, móc ra một quyển sách, rồi giơ lên dùng làm vật che mặt cho Tần Mặc Nhiên.

Không còn ánh nắng chói chang, trên khuôn mặt y cau mày giảm bớt, tiếp tục say sưa ngủ.

Xe lớn thẳng tiến, mang theo những giấc mơ ngọt ngào.

Đề xuất Cổ Đại: Trở Thành Thái Tử Phi, Ta Thắng Lợi An Nhàn
BÌNH LUẬN
Thanh Tuyền
Thanh Tuyền Tài khoản đã xác minh [Chủ nhà]

[Nguyên Anh]

1 tháng trước
Trả lời

Xin chào, mình đăng nhầm chương của truyện này, nếu ai đang đọc dở có thể sang đây đọc tiếp nhé, đây mới là đúng truyện: https://huongkhilau.com/gia-thien-kim-cung-muon-duoc-bay-anh-em-doan-sung

MeowMazik
MeowMazik

[Pháo Hôi]

1 tháng trước
Trả lời

từ chương 108 trở đi bị lỗi chữ

Thương Khung Bảng
Cập nhật định kỳ
Đăng Truyện