Chương thứ mười một: Nhị thúc hiền hòa kể truyện
Mùa xuân là thời điểm thường xuyên có những trận mưa sấm chớp. Vào khoảng hơn chín giờ tối, mưa bắt đầu rơi bên ngoài, tiếp theo là những hồi sấm rền vang trời.
Trong biệt thự, mọi người đều đã trở về phòng riêng của mình. Tần Mặc Nhiên vốn đang mơ màng trong giấc ngủ thì bất ngờ bị một tiếng sấm sét vang lớn làm giật mình tỉnh giấc.
Cậu mở to đôi mắt, không khỏi kinh hãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đen thẫm như mực, mưa như trút nước. Một tia chớp lóe lên, theo sau đó là tiếng sấm vang rền “rầm rập” như muốn khiến đất trời rạn nứt.
Những thân cây to tát ngoài kia bị cơn gió dữ quật qua quật lại, toàn bộ căn nhà cũng như rùng mình theo. Tần Mặc Nhiên hoảng sợ, co mình vào trong chăn, rồi lấy chăn trùm kín lấy đầu nhỏ bé của mình.
Dẫu vậy, tiếng sấm bên ngoài vẫn không dứt vang trong tai. Cậu bé sợ hãi đến nỗi không thể chợp mắt, chỉ biết ôm chặt chăn run rẩy một mình trong bóng đêm. Thiếu niên nào có thể chịu được cảnh mưa sấm rùng rợn này chứ? Nếu không khóc thét thì cũng xem là may mắn lắm rồi.
Phòng bên cạnh, Tần Bác Hi tựa sát cửa sổ, làn khói thuốc bay lên từng hồi. Y khoác trên người bộ đồ ngủ xám, thân hình thon thả vì thường ngày kiêng khem giữ dáng, đôi chân dài thẳng tắp. Trong phòng tối om, chỉ có ánh chớp điện chiếu rọi khuôn mặt mình như bức tranh sống động.
Bỗng một ý niệm lóe lên trong đầu, y nghiêng đầu về phía phòng Tần Mặc Nhiên. Dù chỉ cách một bức tường mà đương nhiên không thể nhìn rõ, song y vẫn lo lắng trong lòng không biết đứa nhỏ sẽ ra sao giữa cơn mưa bão này.
Tần Bác Hi tắt điếu thuốc, quyết định sang phòng bên cạnh để xem xét tình hình. Y bước được mấy bước rồi lại khựng lại. Ban ngày, Tần Mặc Nhiên vô tình chứng kiến y cùng một người đàn ông ở bên nhau.
Dẫu rằng trẻ thơ có thể chẳng nhớ chuyện đó, nhưng y lại cảm thấy mình không đủ tư cách để đối diện với đứa nhỏ ấy. Y ngập ngừng trong bóng tối đêm khuya.
Cho đến khi một tiếng sấm vang trời nữa rền lên, dường như cả đất trời đều rung chuyển. Tần Bác Hi thở dài, cuối cùng đã quyết tâm, bước chân trở lại.
Phòng bên cạnh chính là phòng của thiếu nhi. Y chưa đi được bao xa liền đến cửa phòng rồi dừng lại. Một cánh tay dài thon đẹp vẫn kiên quyết đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Tần Bác Hi bước nhẹ vào bên trong, tiến đến đầu giường trẻ thơ. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, y nhìn rõ tình cảnh cậu bé trên giường. Tiểu nhóc cuộn mình trong chăn, run rẩy nhỏ nhẹ.
Y ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng gọi: “Mặc Mặc?” Tần Mặc Nhiên vốn đang trốn trong chăn để tránh tiếng sấm, nghe tiếng gọi cứ ngỡ là ảo giác.
Đến khi cậu thử hé mở chăn, và nhìn thấy dung mạo tuấn tú của nhị thúc, tâm hồn mới bình an phần nào. Tần Bác Hi mỉm cười an ủi:
“Sao chưa ngủ? Có phải bị tiếng sấm làm sợ không?”
Đôi mắt đào hoa ấy chứa chan nụ cười dịu dàng. Nụ cười ấy đủ để xua tan mọi nỗi sợ nơi đêm mưa giông gió bão.
Cuối cùng, Tần Mặc Nhiên cũng dám ngóc đầu ra khỏi chăn, thì thầm gọi: “Nhị thúc.” Y ngồi xuống giường, dịu dàng hỏi han: “Sợ không ngủ được à?”
Cậu bé thành thật gật đầu. Tần Bác Hi liền bật đèn đầu giường lên: “Đừng sợ, nhị thúc ở đây cùng con.”
Phải nói là có nhị thúc dịu dàng bên cạnh, cậu bé đã bớt đi phần sợ hãi. Ánh đèn trở nên sáng hơn chút, Tần Bác Hi hỏi: “Không ngủ được thì nghe nhị thúc kể truyện trước lúc ngủ nhé?”
Lần đầu tiên có người kể chuyện cho nghe trước khi ngủ, Tần Mặc Nhiên vui sướng gật đầu: “Muốn.”
“Được rồi, nhị thúc kể cho con nghe.”
Y lục lọi khắp bàn đầu giường và chắt lọc ra một cuốn sách truyện cổ tích. Giọng êm đềm du dương vang lên: “Hôm nay, ta kể cho con nghe chuyện nàng tiên cá…”
Tần Mặc Nhiên ngoan ngoãn nằm yên trên giường, chuẩn bị nghe một cách chăm chú như học trò ngoan, đôi mắt đen láy long lanh sáng ngời.
Bên ngoài phòng, Trần Nhược Lan vốn định sang gọi Tần Mặc Nhiên nhưng nghe tiếng động liền khẽ đến gần hé tai nghe lén. Cô trố mắt kinh ngạc nhìn cánh cửa.
Không ngờ Tần Bác Hi lại chạy sang chơi với Mặc Bảo chứ? Trần Nhược Lan vừa kinh ngạc lại vừa lo lắng, chốc lát sau liền quay lưng rời đi.
Trong phòng, Tần Mặc Nhiên hết sức chăm chú lắng nghe nhị thúc kể chuyện. Có sự đồng hành của nhị thúc, tiếng sấm bên ngoài không còn đáng sợ nữa.
Dần dần, cơn buồn ngủ lại nhẹ nhàng ập đến, cậu khép mắt ngủ thiếp đi. Tiểu bảo bối ngủ say càng hiện rõ sự ngoan ngoãn, đôi má phúng phính như miếng bánh ngọt ngào.
Tần Bác Hi dừng kể chuyện, liền tắt đèn đầu giường, để tiểu bảo bối có được giấc ngủ an ổn hơn. Bên ngoài vẫn thỉnh thoảng rền vang tiếng sấm.
Lo lắng tiểu nhóc lại thức giấc vì sấm chớp, Tần Bác Hi quyết định ngồi canh bên giường. Từ đó về sau, Tần Mặc Nhiên không còn bị làm giật mình nữa.
Mãi đến nửa đêm khi sấm tạnh hẳn, Tần Bác Hi mới yên tâm rời đi.
***
Tần Mặc Nhiên ngủ một giấc đến khi tỉnh tự nhiên. Cậu dọn dẹp, xuống lầu thì thấy nhị thúc đã đi, nghe nói y phải đến thành phố quay một quảng cáo.
Cơn mưa đêm qua đã gột rửa đất trời sạch sẽ. Hôm nay mặt trời tỏa nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi. Sau bữa sáng, Tần Mặc Nhiên ra chơi trong khu vườn, thấy quản gia đang chỉ huy các người làm vườn trồng hoa.
Đôi mắt cậu sáng rỡ, hứng thú trỗi dậy tức thì, vội vã chạy tới. Chú Pomeranian nhỏ vốn đang nằm sưởi nắng cũng chạy theo chủ nhân nhỏ bé.
Chẳng mấy chốc, nơi trồng hoa đã có thêm hai bóng hình nhỏ xinh đáng yêu: Tần Mặc Nhiên với gương mặt xinh đẹp như tạc, cùng chú cún bông tròn xinh xắn như cuộn len.
Quản gia mỉm cười hỏi: “Tiểu thiếu gia, cũng thích trồng hoa sao?”
Tần Mặc Nhiên gật đầu khẳng định: “Phải.”
Từ nhỏ, cơ thể cậu yếu ớt, không như mấy đứa con trai khác thích bóng rổ hay ô tô, cậu chỉ thích ngắm hoa cỏ và đọc mấy quyển truyện thôi.
Quản gia nhìn tiểu thiếu gia tròn trĩnh với nụ cười hiền hậu. Tần Mặc Nhiên ngồi xổm nhìn say mê bọn người làm vườn chăm chút từng ngọn hoa.
Cậu cũng học theo bắt đầu ôm lấy vài cành hoa sắp được trồng. Một người làm vườn vội ngăn lại: “Tiểu thiếu gia, đừng dại, để chúng tôi làm là được rồi.”
Tần Mặc Nhiên ôm bông hoa, có chút sốt ruột, cũng muốn tự mình trồng. Người làm vườn liếc nhìn quản gia cầu cứu.
Quản gia suy nghĩ rồi đáp: “Không sao đâu, để tiểu thiếu gia làm thử nhưng mọi người chú ý an toàn cho cháu.”
Các người làm vườn liền đồng thanh đáp lời. Tần Mặc Nhiên có cơ hội trồng hoa thì vui mừng khôn xiết, ôm hoa chạy đến chỗ đất bùn.
Chú Pomeranian cũng cố sức giúp chủ mang vài cành hoa, chiếc đuôi lông xù cứ phập phồng theo từng bước.
Cậu được giao cho một cái xẻng nhỏ, học theo những người làm vườn bắt đầu đào hố trồng hoa. Hôm nay, trên người cậu mặc chiếc yếm quần xanh nhạt, đội mũ trắng che nắng trên đầu, nhìn trông quả là như một người thợ nhỏ nhắn.
Tần Mặc Nhiên cầm xẻng nhỏ ra sức xúc đất. Cuối cùng đào được hố đầu tiên, đặt một cành hoa xuống, rồi lấp đất lại. Chú cún nhỏ nhảy nhót bên cạnh như đang cổ vũ chủ nhân.
Cậu cười vui vẻ, để lộ bộ răng trắng muốt. Mấy người làm vườn khen ngợi: “Tiểu thiếu gia nhà ta thật lợi hại, trồng hoa giỏi quá đấy.”
Tần Mặc Nhiên nghe lời khen hơi đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục làm việc. Không lâu sau, Trần Nhược Lan đến. Khi ấy, Tần Mặc Nhiên đã trồng được bốn năm cành hoa rồi, mặt ửng hồng vì mệt, nhưng không hề ngừng lại, rõ ràng rất yêu thích việc này.
Chỉ là khi chạm vào đất, cậu đôi khi lau mồ hôi rồi lại lấy tay quệt trên gương mặt vốn trắng nõn của mình, tạo thành vài vệt đất bẩn, nhìn thật hài hước.
Trần Nhược Lan vốn u ám trong lòng nhưng ánh mắt bỗng sáng rực, nhìn Tần Mặc Nhiên đầy bao dung thương yêu.
Quản gia bên cạnh nói: “Có vẻ tiểu thiếu gia rất yêu thích trồng hoa cỏ.”
Trần Nhược Lan liền đề nghị: “Vậy thì trong vườn nhà ta mở một khu trồng hoa nhỏ cho cậu ấy đi.”
Quản gia đáp lại: “Vâng.”
Trong gia đình này, tất cả những điều tiểu thiếu gia muốn làm đều được đáp ứng. Gia tộc Tần quả thực có đủ sức mạnh thực hiện.
---
(Đoạn kết không có quảng cáo phiền toái.)
Đề xuất Cổ Đại: Hầu Gia Vì Cứu Biểu Muội Mà Nạp Bình Thê, Ta Xoay Mình Thành Phi, Chàng Hối Hận Đến Điên Cuồng
[Nguyên Anh]
Xin chào, mình đăng nhầm chương của truyện này, nếu ai đang đọc dở có thể sang đây đọc tiếp nhé, đây mới là đúng truyện: https://huongkhilau.com/gia-thien-kim-cung-muon-duoc-bay-anh-em-doan-sung
[Pháo Hôi]
từ chương 108 trở đi bị lỗi chữ