Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 701: Ngươi sẽ hối hận đấy

Chương thứ bảy trăm linh nhất: Ngươi tất sẽ hối hận

Tiêu Côn vừa cười vừa ngẩm nghĩ, không khỏi cảm thấy khó xử: “Ngươi vốn không phải người chịu chết chịu bị giam lỏng, bị ta nhốt nơi này đương nhiên phải tìm cách tự cứu lấy mình.”

Kỷ Vân Thư gật đầu đáp: “Vậy ta khi nào nên đến tìm y?”

Tiêu Côn nói: “Hãy đợi thêm mấy ngày nữa đi, y muốn ta đến xử lý Triệu Thận, lúc đó ta sẽ rời khỏi đây, cơ hội của ngươi cũng đến.”

Kỷ Vân Thư hiểu ý tứ của y, Ung Vương chẳng phải người dễ bị lừa gạt.

Chỉ cần Tiêu Côn còn, nàng chẳng nên mong cơ hội cầu viện.

Quả nhiên, chưa đầy mấy ngày, tin tức Triệu Thận xuất hải truyền đến.

Triệu Thận dẫn theo không ít người, Ung Vương chẳng mong y tìm ra nơi ẩn náu của mình.

Nên mới sớm sai Tiêu Côn đi chặn đường Triệu Thận, tốt nhất để y vùi xác nơi đại dương sâu thẳm.

Tiêu Côn vì chuyện này mà tỏ ra rất hứng thú.

Dẫu Ung Vương không chút tin tưởng y, thế nhưng vì có Kỷ Vân Thư ở đảo, y cho rằng Tiêu Côn chắc chắn sẽ trừ khử Triệu Thận.

Ngày Tiêu Côn rời đi, Kỷ Vân Thư lặng lẽ rời khỏi viện, đến bái kiến Ung Vương.

Lần đầu tiên nàng gặp được vị vương gia này, có lẽ vì lâu ngày lưu lại trong phủ mà da dẻ y tái nhợt, thân hình gầy gò, phong thái lại thanh nhã, không giống hệt một kẻ tham vọng muốn phản loạn đoạt ngôi.

Ngược lại, y như một vị nhân sĩ trung niên.

Ung Vương nhìn nàng bằng ánh mắt ôn hoà: “Cô nương đến tìm ta có điều chi?”

Kỷ Vân Thư đáp: “Ta đã có phu quân rồi.”

Ngụ ý như không biết nàng là người thế nào.

Nàng thầm nghĩ trong lòng, trên mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc.

So với sự nhẹ nhàng của Ung Vương, nàng thẳng thắn thể hiện thái độ thù địch.

Ung Vương mặt đầy hối lỗi, nói: “Chuyện đó là con trai ta, Tiêu Nhi, trẻ con bồng bột, ta thay y xin lỗi cô.”

Kỷ Vân Thư mỉm cười ngạc nhiên: “Vậy ngài có thể cho ta rời khỏi đây không?”

Thần sắc và giọng điệu Ung Vương không đổi thay: “Ta xem Tiêu Nhi thật lòng yêu cô, con trẻ ấy tính cách bướng bỉnh, nếu ta cho cô bỏ đi, e rằng sẽ làm y tổn thương lòng. Cô hãy ở lại đây, cùng y thành đôi tri kỷ, chẳng hay sao?”

Kỷ Vân Thư nhìn về phía y, ánh mắt thêm phần đề phòng: “Ta đã nói rồi, ta có phu quân.”

Ung Vương cười nhẹ: “Người đàn ông không bảo vệ được cô, chẳng đáng để cô lưu tâm, cô nghĩ sao?”

Kỷ Vân Thư không đồng tình: “Hắn sẽ đến tìm ta.”

Ung Vương chỉ lặng nhìn.

Nàng nhìn y, bất chợt nói: “Ta có một điều thắc mắc, không biết vương gia có thể giải đáp giúp ta chăng?”

Ung Vương, vốn bị gọi đúng tên thật vẫn bình thản: “Hãy nói đi.”

Kỷ Vân Thư thưa: “Những năm qua, ngài bỏ mặc thế tử nơi kinh thành, không một mảy may quan tâm, ngay cả khi năm ngoái bỗng nổi loạn cũng không hay biết thế tử vẫn còn ở đó. Cześ sao bây giờ lại muốn làm người cha nhân từ?”

Ung Vương trán nhăn lên, tĩnh mạch xanh nổi bật, rõ ràng y đã nghĩ đến điều đó từ lâu.

Kỷ Vân Thư nào phải kẻ ngu ngốc, đến tìm y hẳn không đơn thuần chỉ để cầu cứu?

Hơn nữa, nàng hẳn biết rõ ràng nếu rơi vào tay y chẳng khác gì túng bấn hơn cả Tiêu Côn.

Nụ cười trên mặt y không đổi, song trong ánh mắt đã hiện rõ lạnh ý: “Đó là chuyện giữa cha con ta.”

Kỷ Vân Thư cười lạnh: “Vương gia nhầm rồi, ta chẳng thèm lo chuyện gia đình ngài, chỉ là nói rằng dù sao giữa hai cha con cũng chẳng còn bao nhiều tình cảm, khi ngài chẳng màng đến sinh tử y thì e rằng cũng vô tâm y có tổn thương hay chẳng. Nếu muốn để ta đi, điều kiện gì, xin vương gia cứ nói.”

Lời nói của nàng đả kích bẻ gãy vở diễn hết sức kỹ càng của Ung Vương.

Nụ cười nơi khóe môi của y phai tàn: “Kỷ Trường Lâm thật có số, sinh được một nữ nhi như người.”

Y thương mến Diêu thị, cũng có chút day dứt về đứa con trai Triệu Hằng chưa từng một lần nhìn thấy mặt.

Nhưng tất cả đều tan biến từ khi Kỷ Vân Thư thành thân với Triệu Thận.

Hai năm qua, y luôn suy ngẫm lại thất bại của mình.

Phát hiện tất cả bắt đầu từ hôn sự của Kỷ Vân Thư với Triệu Thận.

Cuộc hôn nhân ấy phá vỡ kế hoạch đoạt quyền binh của y từ tay nhà Kỷ.

Dẫu Triệu Hằng khi không cưới được Kỷ Vân Thư đã kịp bù đắp.

Nhưng thiếu nàng trong tay, chuyện chính danh chẳng thu được bao nhiêu.

Hơn nữa, Kỷ Vân Thư cùng Triệu Thận còn trực tiếp đi một chuyến tới U Châu, rút hết những quân cờ đã chôn giữ hàng chục năm.

Khiến kế hoạch Bắc Mạc hoàn toàn thất bại.

Cuộc chiến ấy chẳng bên nào giành được thắng lợi, kể cả y - kẻ khơi mào đầu tiên.

Giờ ngẫm lại mới thấu, tất cả đều xuất phát từ cuộc hôn nhân ấy.

Con trai không nuôi dưỡng bên mình, so với Tiêu Côn dường như chẳng thể gọi tên.

Ngay cả con mắt nhìn người phụ nữ cũng khác biệt một trời một vực.

Kỷ Vân Thư mỉm cười nói: “Ta xem như vương gia đang khen ta, vậy điều kiện của ngài là sao?”

Ung Vương lắc đầu: “Ngươi thông minh, biết rằng ta chẳng để ngươi đi là vì thế.”

Kỷ Vân Thư là Đắc Kỷ khôn ngoan như vậy, không nắm được cũng chẳng sao.

Giờ Tiêu Côn đã mang nàng trở về, dĩ nhiên y không chịu trao người đi.

Chỉ cần Kỷ Vân Thư còn trên hòn đảo này, Triệu Thận không dám làm điều bừa bãi.

Nàng nhìn Ung Vương nói: “Ngươi tất sẽ hối hận.”

Lời này in sâu vào tâm trí y, nghe như lời cay đắng của nàng đối với cảnh ngộ bất lực hiện tại.

Ung Vương cười nói: “Đời ta có quá nhiều điều hối tiếc, nếu nhắc lại, chưa đâu vào đâu bằng việc để ngươi gả cho Triệu Thận.”

Thuở ấy Triệu Thận đã thành tật phế binh, không phải chướng ngại Triệu Hằng, có Triệu hầu hộ vệ, y cũng chẳng gây thêm chuyện.

Giá biết trước, ta nên sớm diệt trừ Triệu Thận, dù sao cũng phải để Triệu Hằng cưới Kỷ Vân Thư.

Đáng tiếc, tất cả không thể thay đổi.

Kỷ Vân Thư từ trong ánh mắt y nhận ra sự ân hận.

Nàng nghĩ Ung Vương chắc không biết, chính vì mọi sự tái diễn, mới thành ra giờ này.

Nàng lạnh lùng nói: “Sau này chuyện khiến ngươi hối hận nhất, sẽ là không cho ta rời khỏi lúc này.”

Nói rồi nàng xoay mình rời đi.

Ung Vương nhìn bóng dáng nàng khuất dần, trong lòng bỗng dưng bất an khó tả.

Dẫu sao thế nào, y cũng không thể để Kỷ Vân Thư ra đi.

Đến mức này, hoàng thượng không tha thứ cho y đâu.

Kỷ Vân Thư, dù đứng về phía nhà Kỷ hay chốn Thường Hưng hầu phủ, đều là kẻ thù của y.

Không thể hoà hoãn được.

Nếu được, y còn muốn giết nàng.

Nhưng giờ hình như để nàng sống vẫn còn hữu dụng hơn.

Kỷ Vân Thư trở về phòng, sai người lui lui.

Nàng vừa rời khỏi Ung Vương đủ gần, lại ở đó lâu, nên dễ dàng phân tích được mùi hương trên người y.

Chẳng quá lời khi nói, nếu muốn nàng có thể phân biệt được hôm nay Ung Vương đã đến đâu và tiếp xúc với vật gì.

Hương thuốc có đó, dù bị mùi khác át đi, không để ý khó phát hiện, nhưng nàng khẳng định y gần đây vẫn thường dùng thuốc.

Hóa ra Tiêu Côn đoán không sai, sức khỏe Ung Vương quả thật có vấn đề.

Chẳng trách kẻ vốn thích tính toán chậm rãi ấy lại ngày càng thiếu kiên nhẫn như thế.

Kỷ Vân Thư suy xét bệnh tình y có thể mắc, chìm vào chốn trầm tư.

Đúng lúc này, Tiêu Côn đã liên lạc được với Triệu Thận.

Đêm tối, mặt biển tăm tối như mực, chẳng chút ánh sáng.

Tiêu Côn hạ mê người theo dõi y do Ung Vương sai đến, rồi lặng lẽ tựa vào một chiếc thuyền nhỏ rời khơi.

Đề xuất Huyền Huyễn: Thần Đình Đại Lão Trùng Sinh Ký
BÌNH LUẬN