Chương thứ một trăm năm mươi mốt: Nghe nói nam tử cũng có thể dùng dược
Âm sắc trong lời nói của y mang theo nỗi buồn mơ hồ khó diễn tả, Kỷ Vân Thư cũng chẳng rõ trong đầu hắn đang tưởng tượng điều chi.
Nhưng rốt cuộc, y đã dám hỏi thẳng.
Bà liền tỏ bày khí khái rằng: “Kỳ thực việc này ta vốn định mệnh nói cùng khanh từ tối qua, song sau cùng thân thể thật mỏi mệt, nên đã quên mất.”
Việc tránh thai, nàng chưa từng muốn giấu giếm Triệu Thận.
Triệu Thận nghe vậy, thần sắc quả nhiên dịu dàng hơn hẳn.
Kỷ Vân Thư nắm lấy bàn tay y, tiếp lời: “Khi Hoàng hậu sinh Hoàng tử nhỏ, ta đã cùng bên cạnh, tựa hồ nhìn thấy máu đổ nhiều khôn cùng, khanh có biết không? Nay mỗi nghĩ lại, ta tự nhiên thấy kinh hãi.”
Triệu Thận ôm nàng lên vai an ủi bảo: “Đừng sợ, chuyện đó tuyệt chẳng thể xảy đến trên thân thể khanh.”
Kỷ Vân Thư hiểu y ám chỉ Hoàng hậu sinh nở vốn bị đầu độc nên mới hiểm nghèo đến vậy.
Nàng lắc đầu nói: “Ta cho rằng mình tuổi còn trẻ, chẳng muốn đương đầu với nguy hiểm sinh tử ấy, nghe nói lão niên sinh nở sẽ dễ dàng hơn, nên định đợi vài năm nữa mới tính.”
Mẫu thân Triệu Thận mất vì khó sinh, nghe nàng nói thế, lòng y cũng có phần sợ hãi, bèn thẳng thắn rằng: “Như vậy, ta chẳng cần con cái nữa. Có khanh bên cạnh, ta đã đủ rồi.”
Kỷ Vân Thư cố ý nói chuyện sinh nở rất nguy hiểm, muốn dùng lời ấy thuyết phục y lùi ngày có con, nào ngờ y lại phản ứng như thế.
Nàng cười nói: “Khanh là Thế tử, sao có thể không có con? Chúng ta đợi thêm hai năm được không? Lúc đó chẳng chừng nhiều việc cũng đã ổn định rồi.”
Hiện nay thế cuộc chẳng thích hợp để sinh con.
Có con rồi thì sẽ có điểm yếu.
Triệu Thận nói: “Thế tử sao lại không thể không có con? Chưa từng gặp khanh trước kia, ta chưa từng nghĩ đến chuyện lấy vợ.”
Dù biết trước kia Triệu Thận không lấy vợ chỉ vì tương lai chưa rõ, chẳng liên quan đến nàng, nhưng câu nói ấy vẫn khiến Kỷ Vân Thư cảm động.
Phải nói… thật lãng mạn biết bao.
Nàng tựa vào Triệu Thận mỉm cười bảo: “Thế thì sao mà giống nhau được, hiện giờ mọi chuyện đều khác rồi, chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi. Ta muốn sinh một đứa trẻ thông minh cùng xinh đẹp như khanh.”
Lời nói thật đẹp đẽ, khiến Triệu Thận cũng không khỏi mường tượng nếu Kỷ Vân Thư sinh một đứa bé thì sẽ thế nào.
Song chỉ trong chớp mắt, y quay về thực tại: “Ý khanh sao cũng được, nhưng thuốc tránh thai có hại cho thân thể, khanh đừng dùng.”
Kỷ Vân Thư ngẩng đầu nhìn y hỏi: “Vậy khanh định ngủ riêng sao?”
Nàng nói lời, cố tình đưa tay chui vào trong áo Triệu Thận, sờ lên cơ bụng rắn chắc.
Triệu Thận trông gầy gò nhưng vì thường luyện võ, thân hình tỏ ra săn chắc, cơ bụng cứng cáp tay sờ rất đã.
Nàng vốn định trêu đùa, thế mà lại càng sờ càng say mê không rời.
Triệu Thận hơi chịu không nổi, nắm lấy tay nàng đang di chuyển bừa bãi: “Nghe nói nam tử cũng có thể dùng thuốc, lát nữa ta sẽ sai y sư bốc cho bài dược dùng.”
Kỷ Vân Thư nghe vậy, ôm chầm lấy cổ y, lập tức hôn lên môi hắn: “Khanh thật tốt.”
Triệu Thận cũng ôm nàng hôn, cố gắng kiềm chế phản ứng cơ thể, nhẹ nhàng đẩy nàng trở lại chăn: “Trước tiên ngủ đi, mai ta sẽ đến gặp y sư lấy thuốc. Sau này có chuyện gì, khanh cứ trực tiếp nói với ta, đừng tự mình nghĩ lung tung.”
Kỷ Vân Thư cau mày cằn nhằn: “Đâu phải ai tự nghĩ lung tung, hôm nay nghe ta và Bạch Linh nói chuyện, sao khanh chẳng hỏi ta ngay lúc ấy?”
Triệu Thận nghĩ lại suýt nữa tự mình lo lắng vô ích một trận, cũng bật cười đáp: “Lỗi tại ta, mai sau có chuyện gì sẽ hỏi trước khanh.”
Kỷ Vân Thư mới hài lòng.
Dù Triệu Thận rất muốn, nghĩ đến có thể khiến nàng mang thai thì đành vứt bỏ ý nghĩ ấy, ôm nàng ngủ yên.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Thận xuân xưa đã dậy đi tìm Nhất Trần.
Kỷ Vân Thư ăn qua bữa điểm tâm, liền lui tới bái kiến Diêu phu nhân.
Diêu phu nhân nhìn sắc mặt Kỷ Vân Thư có phần phức tạp, song mau lẹ trở lại hình tượng mẫu thân hiền từ, mỉm cười mời nàng ngồi bảo: “Bên ngoài đồn đại rằng Triết ca ca đã khỏi chân, ta lâu rồi không gặp cậu ấy, chẳng rõ thật giả.”
Kỷ Vân Thư cũng không giấu giếm, nói rõ sẵn có lời: “Thật, thật ra cậu ấy cũng nên đến hầu phu nhân, song do bị thương, cơ thể khó chịu nên chưa tới.”
Diêu phu nhân vốn là trụ cột nhà hầu phủ, làm sao không biết mấy ngày qua Triệu Thận không chỉ một lần vào cung, sáng sớm nay đã lại rời đi.
Nhưng nhìn Kỷ Vân Thư nói dối mà mắt vẫn mở to tinh tường, bà cũng không nói gì, mà cười nói: “Bị thương thì phải dưỡng, tới hay không tới thăm có gì quan trọng, tương lai dài lắm.”
Kỷ Vân Thư biết Triệu Thận sau này cũng chẳng còn lui tới hầu phu nhân, mà bà Diêu sớm muộn cũng sẽ biết Triệu Thận nghi ngờ về thân thế Triệu Hằng, chẳng rõ lúc đó bà còn giữ được bình tĩnh như nay hay không.
Dù sao lúc này Diêu phu nhân cũng rất kiên nhẫn, chẳng tra khảo gì Kỷ Vân Thư, lại kể lể chuyện trong phủ.
“Lễ thành hôn của Hằng ca ca sắp tới, ta thời gian này bận rộn, nếu có sơ suất phải mong các con nhường lòng thông cảm.”
Kỷ Vân Thư cười đáp: “Phu nhân nói thế khiến con cảm thấy khách sáo rồi, hôn sự của hai đệ, ta làm chị dâu chẳng giúp được gì cũng thôi, nào dám phiền phu nhân lo lắng.”
Diêu phu nhân quả nhiên rất bận, Kỷ Vân Thư ngồi một lúc liền có vài bà quản sự tâu việc đến.
Nàng cũng không tiện ngồi cản trở chuyện lớn nhỏ, bèn đứng lên cáo từ.
Về tới Kỷ Hoa viện, mới hỏi mẹ của Li xem mấy ngày qua phủ trong ra sao.
Mẫu thân Li đáp: “Cũng chẳng có gì, phu nhân Diêu vẫn bận hôn sự của công tử hai, công tử hai thường không có ở phủ, cũng không biết làm gì.”
Kỷ Vân Thư nhớ lại trước khi rời kinh, Nhất Trần có nói với nàng tin tức, rằng Diêu Nhược Lan chưa chết, được Thanh Hư đạo trưởng cứu về Thái Thanh quan, không rõ Triệu Hằng có biết chuyện đó hay không.
Nàng chẳng định can thiệp chuyện của hai người, nên nghĩ ngợi một hồi rồi gác lại trong đầu.
Mẫu thân Li lui ra ngoài, Bạch Linh lại bước vào phòng.
Điều nàng nói đầu tiên chính là chuyện thuốc tránh thai hôm qua.
“Ta đã tới hỏi đạo trưởng Nhất Trần, nếu không làm tổn hại thân thể có thể chế được thuốc tránh thai, song dược liệu trong tay chưa đủ, phải chờ một thời gian nữa.”
Kỷ Vân Thư cười nói: “Việc này ta đã nói với Thế tử, y không đồng ý ta uống thuốc tránh thai, nên kể từ nay tới chẳng cần bận tâm.”
Bạch Linh thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thế tử đã đến tuổi rồi, chắc hẳn sốt ruột mong có con, đương nhiên không để phu nhân làm bừa được.”
Nhưng nghe Thế tử không đồng ý phu nhân uống thuốc, nàng lại khá ngạc nhiên: “Phu nhân chẳng phải không muốn có con sao?”
Kỷ Vân Thư đáp: “Ừ, Thế tử lo thuốc tránh thai có hại thân, y định tự uống.”
Bạch Linh: “…”
Là một lương y, tự nhiên biết nam tử cũng có thể uống dược tránh thai, nhưng chưa từng nghe nam tử chủ động uống.
Nhìn sắc mặt Bạch Linh đầy ngạc nhiên, Kỷ Vân Thư cũng ngượng ngùng chẳng thể tiếp tục khoe yêu thương, bèn làm ra vẻ nhã nhặn hỏi: “Còn chuyện gì hay không?”
Bạch Linh còn chưa tỉnh lại, hơi đờ đẫn lắc đầu.
Ngược lại Ngân Diệp cho rằng việc này cũng không phải đại sự, sinh con vốn dĩ là chuyện hiểm nguy của nữ nhân, nam tử uống chút thuốc chẳng sao.
Nàng đáp rằng: “Ta đã nhận rõ người nam gặp gỡ với Lư cô nương phủ相 tại quán rượu, chính là người đeo mặt nạ đã từng gặp tại Túc châu.”
Xin mời độc giả đón chờ những diễn biến tiếp theo.
Đề xuất Cổ Đại: Không Gian Ác Thư Biết Chữa Lành, Năm Thú Phu Dùng Mạng Sủng Ái