Bên cạnh Tô Chấn còn có một người phụ nữ, trông dịu dàng, thùy mị, nhưng đó không phải mẹ của Tiểu Vãn.
Đó chính là Đỗ Vi Vi, mẹ của Tiểu Mạn.
Nhìn thấy Tô Chấn và Đỗ Vi Vi, ngoài Tiểu Vãn ra, còn có Tiểu Mạn.
Suốt chặng đường này, Tiểu Mạn đã phải chịu rất nhiều ấm ức!
Không ai để ý đến cô bé, thành tích quân huấn lần này cũng đặc biệt tệ, gần như đội sổ.
Khi nhìn thấy mẹ và Tô Chấn, trên mặt cô bé lúc này mới nở nụ cười.
Tiểu Mạn đắc ý vô cùng, cố tình đi đến bên cạnh Tiểu Vãn và nói: “Tiểu Vãn, cô có biết ba mẹ cô đã ly hôn chưa?”
Tiểu Vãn nhàn nhạt nhìn cô bé, đáp: “Thì sao?”
“Cho nên, bây giờ ba của cô hoàn toàn là ba của tôi!” Tiểu Mạn khóe miệng nở nụ cười, dường như trút bỏ hết mọi bực tức tích tụ từ đợt quân huấn đến giờ.
Nhưng Tiểu Vãn thật sự không hiểu cô bé đắc ý điều gì.
Tô Chấn là một người đàn ông tồi tệ như vậy, vậy mà đôi mẹ con này lại coi như báu vật mà nhặt về làm chồng, làm cha.
Có phải là ngốc không?
Tiểu Vãn dùng ánh mắt đặc biệt thương hại nhìn Tiểu Mạn, chân thành nói: “Cô vui là được.”
“Tôi biết, cô bây giờ chắc chắn rất khó chịu! Nhưng tôi đoán, mẹ cô bây giờ chắc hẳn còn khó chịu hơn! Cô vẫn nên nhanh chóng đi an ủi bà ấy đi.”
Tiểu Vãn thầm nghĩ, mẹ cô bây giờ mới không khó chịu đâu.
Vừa rồi bà Lâm còn gửi tin nhắn hỏi cô, ngày hôn lễ nên mặc chiếc váy dạ hội nào đẹp.
Bởi vì bà Lâm không biết Chủ nhiệm Mục thích kiểu váy dạ hội nào.
Không bao lâu nữa, coo ấy sẽ có cha dượng.
Tiểu Vãn nhìn Tiểu Mạn đang đắc ý, càng thêm đồng tình với cô bé.
Cả mẹ của cô bé nữa.
Mà lúc này, Đỗ Vi Vi đỡ Tô Chấn đang khập khiễng, lập tức đi về phía hai người.
Ngay khi Tiểu Mạn đang cười đắc ý đến mức muốn nhe cả hàm răng ra, Tô Chấn mở miệng nói: “Tiểu Vãn, thực xin lỗi, ba sai rồi.”
Nụ cười trên mặt Tiểu Mạn lập tức cứng đờ.
Cô bé kinh ngạc quay đầu nhìn mẹ mình.
Biểu cảm của Đỗ Vi Vi cũng vô cùng khó coi, nhưng bà lại lắc đầu với con gái.
Tiểu Mạn:???
Bên này, Tiểu Vãn mỉm cười nhìn Tô Chấn: “Ba, đừng như vậy, dù sao ba cũng là trưởng bối, cho dù có làm sai, con cũng không tiện đem những lời này nói thẳng với ba, đúng không?”
Nhớ lại những lời mình đã mắng Tiểu Vãn, biểu cảm của Tô Chấn có chút ngượng ngùng.
Có lẽ nụ cười của con gái đã cho Tô Chấn hy vọng.
Hắn mong chờ nhìn cô: “Vậy con có thể tha thứ cho ba không?”
“Ba đang nói chuyện nào? Chuyện ba mắng con ấy à, con không giận đâu, chỉ là con đã chuyển hết cho ông nội, mẹ con, à, còn có Cố Chỉ huy nữa. Họ có giận hay không thì con cũng không biết đâu. Còn nếu ba nói là chuyện ba phản bội mẹ con…”
Nụ cười trên mặt Tiểu Vãn dần thu lại, ánh mắt lướt qua đôi mẹ con “trà xanh” đứng bên cạnh.
Giọng điệu của cô trở nên vô cùng lạnh nhạt: “Vĩnh viễn không tha thứ.”
Tình cảm gia đình của họ có lẽ không thân thiết như người ngoài.
Nhưng dù sao cũng là người một nhà.
Mà cha mẹ đã kết hôn hơn hai mươi năm, phải đau lòng đến mức nào thì mẹ mới có thể kiên quyết rời đi như vậy?
Cho nên, trong chuyện này, Tiểu Vãn vĩnh viễn không tha thứ cho phụ thân Tô Chấn.
Vừa lúc này, một phi hành khí màu đen có dấu hiệu hoàng gia vững vàng đậu trên bãi cỏ cách đó không xa.
Đó là phi hành khí của phủ đệ Cố Tước.
Tiểu Vãn cất bước đi về phía phi hành khí, không thèm nhìn sắc mặt của “gia đình ba người” kia.
Thật ra, nếu phụ thân Tô Chấn sau khi ly hôn với mẫu thân Lâm Nhiễm Nguyệt, đã đau khổ rời xa đôi mẹ con “trà xanh” kia, có lẽ Tiểu Vãn sẽ không oán hận phụ thân đến vậy.
Rõ ràng, Tô Chấn hiện tại, một mặt giả vờ luyến tiếc vợ cũ, một mặt lại cùng “bạch nguyệt quang” của mình tình chàng ý thiếp.
Thật sự rất ghê tởm.
Tô Chấn trơ mắt nhìn con gái đi xa, cảm giác ngón chân bị gãy lại bắt đầu âm ỉ đau.
Mà đúng lúc này, thiết bị liên lạc của hắn đột nhiên vang lên.
Thế mà lại là Lâm Nhiễm Nguyệt gọi tới!
Lâm Nhiễm Nguyệt đã lâu không thèm để ý đến Tô Chấn, mấy lần trước hắn đến Lâm gia ở khu vực hai, đều không gặp được bà.
Cho nên Tô Chấn lập tức vội vàng bắt máy!
“Tô Chấn anh có bị bệnh không? Anh có tư cách gì mà mắng Tiểu Vãn?”
“Con bé hiếu thuận hơn cái đứa con gái tiện nghi kia của anh nhiều! Anh không để tâm đến tôi, anh còn không đau lòng cho con gái tôi sao?”
“Dù sao bổn tiểu thư cũng gả cho anh bao nhiêu năm, sinh cho anh ba đứa con, anh lại đối xử với tôi như vậy sao?”
“Anh rốt cuộc có phải là người không?”
“Tôi nói cho anh biết Tô Chấn, bổn tiểu thư không nợ anh! Anh về sau nếu còn dám mắng con gái tôi, tôi liền mỗi ngày mắng anh cùng người trong lòng của anh và con gái tiện nghi của anh, một trăm lần!”
“Mỗi ngày!”
Tuy chỉ là giọng nói, nhưng vì quá mức phẫn nộ, giọng Lâm Nhiễm Nguyệt rất lớn.
Cho nên, không chỉ Tô Chấn nghe được.
Ngay cả Đỗ Vi Vi và Tiểu Mạn đứng bên cạnh cũng nghe thấy.
Sắc mặt của “gia đình ba người” lúc này đồng bộ một cách khó hiểu.
Đều tối sầm lại.
Tay Tô Chấn run lên, lập tức ngắt liên lạc, hơn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
Vẫn là Đỗ Vi Vi hít sâu một hơi, giả vờ như mình không nghe thấy những lời đó của Lâm Nhiễm Nguyệt, khóe miệng bà nở một nụ cười có chút gượng gạo.
“A Chấn, chúng ta về nhà đi.”
Dịu dàng, lúc nào cũng phải duy trì sự dịu dàng.
Bởi vì Đỗ Vi Vi biết, Tô Chấn thích nhất vẻ dịu dàng, săn sóc của bà.
Quả nhiên, nghe bà nói, sắc mặt Tô Chấn hơi giãn ra, gật đầu.
Kết quả lúc này, thiết bị liên lạc của Tô Chấn lại vang lên.
Cả ba người đều giật mình, lo lắng lại là Lâm Nhiễm Nguyệt gọi lại mắng chửi.
Nhưng may mắn thay, lần này không phải Lâm Nhiễm Nguyệt.
Mà là Tô lão gia tử.
Tô lão gia tử trước đây đã nói những lời tàn nhẫn với con trai Tô Chấn, không cho phép hắn cưới Đỗ Vi Vi vào gia môn.
Cho nên, Tô Chấn chưa từng đưa Đỗ Vi Vi về Tô gia.
Đỗ Vi Vi tuy không biết chuyện này, nhưng bà vẫn nhớ khi mình và Tô Chấn đính hôn, Tô lão gia tử đối xử với bà rất hòa ái.
Bà giục: “A Chấn, anh mau nghe đi, có thể chú đang có việc gấp tìm anh.”
Tô Chấn nghĩ, chắc hẳn có liên quan đến hôn lễ của Tiểu Vãn.
Nhưng hắn vừa rồi nói chuyện với Tiểu Vãn, cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Có lẽ, sau khi lão gia tử ra mặt, Tiểu Vãn thế nào cũng sẽ nể mặt lão gia tử chứ?
Tiểu Vãn ngày thường đối với lão gia tử, cũng là hiếu thuận nhất.
Tô Chấn lập tức bắt máy: “Ba, ba tìm con có chuyện gì?”
“Nghe nói mày mắng cháu gái tao?”
“Thế nào, mày coi tao đã chết rồi sao?”
“Tao nói cho mày biết, di chúc tao đã sửa xong rồi, chính là khi tao chết, nhà hàng Tô gia này là của Tiểu Vãn, còn một ít tài sản là của hai anh em Tiểu Duẫn và Tiểu Nghịch, mày nếu tiếp tục dây dưa không rõ với người phụ nữ kia, mày sẽ không có bất cứ phần nào hết!”
“Còn nữa, tao cũng ủng hộ Nhiễm Nguyệt ly hôn với mày, bởi vì mày chính là một thằng ngu xuẩn! Căn bản không xứng với con bé!”
“Rắc” một tiếng, Tô lão gia tử tự mình mắng mệt, ngắt liên lạc.
Sắc mặt của “gia đình ba người” bên này, đã đen đến mức phát sáng.
Lúc này đây, ngay cả Đỗ Vi Vi cũng không biết nên nói gì.
**
Khi Tiểu Vãn ngồi trên phi hành khí, Tiểu Bạch liền chủ động nói: “Chủ nhân, tôi đã kết nối tất cả các chương trình trong nhà, ngài muốn tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi một chút không?”
“Được, à đúng rồi, cậu gửi tin nhắn cho mẹ tôi xem bà ấy đến đâu rồi, nếu thật sự không được thì tôi sẽ đi đón bà ấy trước.”
Trước đó đã hẹn với mẹ, chờ Tiểu Vãn quân huấn kết thúc, hai mẹ con sẽ gặp mặt.
Hiện tại Cố Tước không có ở nhà, Tiểu Vãn quyết định mời mẹ đến thẳng nhà mình.
Nói ra thì, mọi người trong nhà còn chưa từng đến phủ đệ của Cố Đại Chỉ huy quan.
Lâm Nhiễm Nguyệt trả lời vô cùng sảng khoái: “Con gửi địa chỉ định vị cho mẹ, mẹ tự mình qua đó.”
Đề xuất Cổ Đại: Cùng Ta Phiêu Bạt
Ngọc Trân
Trả lời1 tuần trước
Phần tiêu đề không cần ghi lại số chương đâu bạn, sẽ bị trùng 2 lần đó kìa.
Báo con nuôi gà [Chủ nhà]
1 tuần trước
Cảm ơn nha, không để ý