Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 125: đừng sợ, có ta ở đây

Mục Thanh Vũ ôn nhu mỉm cười, “Đúng vậy, Mục Lôi là tiểu thúc của ta, ta còn nghe hắn khen ngợi nàng rất nhiều.”

Tô Vãn khẽ mỉm cười, vừa có chút ngượng ngùng lại không kém phần lễ độ.

Thiết bị thí nghiệm, dường như là một khoang điều dưỡng.

Tô Vãn thay một bộ đồ ở nhà, đứng cạnh đó.

Phải nói rằng, vì hồi nhỏ đã nằm trong khoang điều dưỡng quá lâu, nên giờ đây, khi nhìn thấy khoang trò chơi, Tô Vãn vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn.

Huống hồ đây lại là khoang điều dưỡng.

Ngay sau đó, tay nàng được Cố Tước nắm lấy.

“Đừng sợ, có ta ở đây.”

Cố Tước cũng đã thay quân phục, khoác lên mình bộ đồ ở nhà màu vàng nhạt.

Vị chỉ huy quan lạnh lùng, trong nháy mắt trở nên vô cùng ôn nhu.

Dáng vẻ ngọt ngào của hai người, Âu Dương Tình đã quen thuộc, nhìn nhiều cũng không lấy làm lạ.

Còn Mục Thanh Vũ đứng cạnh nàng, có chút kinh ngạc, “Không ngờ rằng, tình cảm của chỉ huy quan đại nhân và phu nhân lại tốt đến thế.”

Âu Dương Tình: “Đương nhiên rồi, tưởng ai cũng như anh sao?”

Mục Thanh Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tiểu Tình, anh sai rồi, đêm nay anh về nhà, được không?”

“Rồi nói sau.”

Hai người kết hôn nhiều năm, nhưng vẫn luôn không có con cái, Mục Thanh Vũ thì không sốt ruột.

Nhưng Mục gia nhân khẩu không đông đúc, khó tránh khỏi có vài trưởng bối nói ra nói vào.

Âu Dương Tình là người có tính cách mạnh mẽ, lập tức liền đề nghị ly hôn.

Kỳ thật, ở Liên Bang đế quốc, kết hôn mười năm hay hai mươi năm mà không có con cái là chuyện rất bình thường.

Âu Dương Tình muốn ly hôn, Mục Thanh Vũ đương nhiên không đồng ý.

Cho nên mấy năm nay, hai người liền ở trong tình trạng này.

Mục Thanh Vũ cũng rất bất đắc dĩ.

Chờ đến khi Cố chỉ huy quan trấn an xong tiểu kiều thê, sau đó nói với hai người Mục Thanh Vũ: “Bắt đầu đi.”

“Được.”

Tô Vãn nằm ở đó, bên cạnh là Cố Tước, tay nàng vẫn được bàn tay to ấm áp của Cố Tước nắm chặt.

Đặc biệt có cảm giác an toàn.

Nàng dường như không còn sợ hãi đến thế.

Tô Vãn chậm rãi nhắm mắt, nghe theo mệnh lệnh, để cơ thể từ từ thả lỏng.

“Ừm, thả lỏng nhẹ nhàng, không cần nghĩ ngợi gì cả, để mỗi tế bào trong cơ thể đều được thư giãn.”

Giọng nói của Mục Thanh Vũ, tựa như tiếng đàn trầm thấp, đầy ý vị, lại vô cùng ôn nhu.

Nghe hắn nói, Tô Vãn cảm thụ được hơi ấm từ lòng bàn tay kia truyền đến, ý thức hoàn toàn chìm sâu.

Mênh mông vũ trụ, muôn vàn tinh tú lấp lánh.

Bên tai truyền đến tiếng cười nói vui vẻ, mơ hồ là một chương trình trò chơi quen thuộc nào đó.

Tô Vãn theo bản năng mở choàng mắt.

Mà Mục Thanh Vũ đứng trước thiết bị lập tức nhíu mày, Âu Dương Tình nhịn không được khẽ hỏi: “Sao vậy?”

“Tinh thần lực của Tô Vãn, dường như đã chịu một lực kéo nào đó.”

“Có ý gì?”

Mục Thanh Vũ thu lại nụ cười trên mặt, biểu tình trở nên nghiêm túc.

“Hiện tại chưa biết, nhưng có thể quan sát thêm.”

“Vậy nàng có nguy hiểm gì không?”

“Tạm thời không có.”

Tô Vãn tạm thời đích xác không có bất cứ nguy hiểm nào.

Bởi vì ngay khi nàng cảm thấy bất an, đột nhiên được bao bọc bởi sự ấm áp mềm mại.

“Mễ Tu, mùa đông ta đặt chân lên bụng ngươi có được không? Bụng ngươi thật sự vừa mềm vừa ấm áp a.”

“Mễ Tu, nếu ngươi là người thì tốt rồi, ta sẽ coi ngươi là bạn trai!”

“Mễ Tu, ngươi có phải đang nhớ những chú cún bên ngoài không?”

Những ký ức quen thuộc ấy, được ôn nhu mang về, trái tim bất an của Tô Vãn cũng từ từ yên ổn trở lại.

Nói thế nào đây, nàng kỳ thật cũng rất hoài niệm về những người thân, bạn bè trên Cổ Địa Cầu, còn có chú chó nàng nuôi, Mễ Tu.

Muốn trở về, nhưng lại lo lắng sẽ không thể trở về.

Nàng chán ghét cảm giác không thể khống chế chính mình này, điều này khiến nàng rất không có cảm giác an toàn.

Cho nên mới sẽ trong lúc thí nghiệm tinh thần lực và hồn lực, sinh ra tâm thái mâu thuẫn.

Nguồn nhiệt từ lòng bàn tay, nhắc nhở có người vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Cũng làm trái tim Tô Vãn, từ từ yên ổn trở lại.

Vũ trụ lộng lẫy, muôn vàn tinh tú lấp lánh, mà cột năng lượng tinh thần lực hiển thị bên cạnh, vẫn luôn không ngừng tăng lên.

Mục Thanh Vũ và Âu Dương Tình đều sững sờ tại chỗ!

Mười phút sau, thí nghiệm kết thúc.

Trong toàn bộ căn phòng, không một ai nói lời nào, chỉ có tiếng lách tách phát ra từ thiết bị.

Hơn nửa ngày, Âu Dương Tình mới nhẹ giọng nói: “Có thể nào, là đứa bé trong bụng nàng, ảnh hưởng đến kết quả thí nghiệm này không?”

Mục Thanh Vũ thần sắc ngưng trọng mà lắc đầu.

Lại một lát sau, Cố Tước mở bừng mắt trước.

Hắn quay đầu đi, phát hiện tiểu thê tử vẫn nhắm nghiền hai mắt, nằm ở đó.

Cố Tước: “Vãn Vãn sao vậy?”

Mục Thanh Vũ: “Chỉ huy quan, phu nhân nàng là ngủ rồi, không cần lo lắng. Còn về kết quả……”

“Các ngươi ở đây chờ một lát đã.”

Cố Tước ngắt lời bọn họ, trước tiên bế tiểu kiều thê đang ngủ say về phòng ngủ.

Thật cẩn thận đặt nàng lên giường, rồi ân cần đắp chăn cho nàng.

Cố Tước cúi người, đặt một nụ hôn lên giữa hàng mày của nàng.

Rời khỏi vòng ôm ấm áp, Tô Vãn dường như không quá thoải mái, nhưng nàng cũng không tỉnh lại.

Khẽ “ưm” một tiếng, sau đó trở mình, lại ngủ say.

Cố Tước nhìn nàng một lát, sau đó mới xoay người rời đi.

**

Tô Vãn không biết mình đã ngủ bao lâu.

Chỉ là giấc ngủ này, vô cùng dài lâu, nhưng lại vô cùng thoải mái.

Khi tỉnh dậy, Tô Vãn cảm giác mình giống như được nạp điện, tinh thần tràn đầy vô cùng.

Ánh sáng trong nhà rất tối, nàng phát hiện Cố Tước không ở bên cạnh.

“Tiểu Bạch, mấy giờ rồi?”

Tiểu Bạch: “Chủ nhân, hiện tại đã buổi tối 9 giờ rồi ạ.”

Tô Vãn nghĩ, lúc mình về nhà hẳn là khoảng năm sáu giờ, nàng thế mà lại ngủ lâu đến vậy.

Kết quả thí nghiệm thế nào nhỉ?

Bất quá điều duy nhất có thể xác định chính là, mình không có vì tinh thần lực chịu kích thích mà lại lần nữa xuyên qua.

Tô Vãn có chút đói bụng.

Nàng tính toán đi phòng bếp xem, có gì ăn không.

Kết quả con Bạch Hổ đang đi dạo trong hành lang, vẫy đôi cánh nhỏ, liền bay lại đây.

Bạch Hổ: “Phu nhân, ngài đói bụng phải không? Cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi, chủ nhân nói chờ ngài tỉnh lại thì cùng nhau ăn.”

Tô Vãn: “A Tước cũng không ăn cơm chiều sao? Hắn hiện tại ở đâu?”

Bạch Hổ: “Chủ nhân ở thư phòng ạ. Phu nhân, vậy ta đi bảo người máy đặt cơm chiều lên bàn, ngài đi gọi chủ nhân cùng nhau đến ăn cơm đi.”

Nói xong, cũng không đợi Tô Vãn phản ứng, Bạch Hổ liền vẫy đôi cánh nhỏ bay đi.

Tô Vãn: “……”

Gia hỏa này có phải quên nó là trí não của Cố Tước không?

Rõ ràng chỉ cần phát một tin nhắn trên quang não là được.

Thôi, nàng trong quá trình thí nghiệm đã ngủ, còn không biết kết quả.

Vừa lúc qua đó hỏi Cố Tước một câu.

Trạng thái của Tô Vãn cũng không tệ lắm, bởi vì tình huống nàng lo lắng nhất, chính là việc nàng lại lần nữa xuyên qua trở về, cũng không có phát sinh.

Bởi vì trước đây Cố Tước nói qua, ở trong nhà, không cần gõ cửa.

Tô Vãn liền vui vẻ đẩy cửa thư phòng, dùng ngữ điệu rất nhẹ nhàng nói: “A Tước, ta tỉnh rồi, chúng ta đi……”

Nhìn cảnh tượng trong thư phòng, những lời còn lại của Tô Vãn đều nghẹn lại trong cổ họng.

Cố Tước đang họp, thiết bị hình chiếu đã được mở.

Phía màn hình kia, đều đặn ngồi một nhóm phó quan mặc quân phục.

Đang mong chờ nhìn Tô Vãn.

Nga, còn có bệ hạ Cố Tử Lam, hình chiếu của hắn ở vị trí trung tâm, khi nhìn thấy Tô Vãn, liền vẫy tay.

Cố Tử Lam: “Tiểu thẩm thẩm, buổi tối tốt lành.”

Tô Vãn: “……”

Đề xuất Hiện Đại: Mang Thai Trước Yêu Sau, Thiên Kim Kiều Thê Của Lục Tổng
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Ngọc Trân

Trả lời

1 tuần trước

Phần tiêu đề không cần ghi lại số chương đâu bạn, sẽ bị trùng 2 lần đó kìa.

Ẩn danh

Báo con nuôi gà [Chủ nhà]

1 tuần trước

Cảm ơn nha, không để ý

Đăng Truyện