Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 88: Lấy hay không lấy?

Gió đêm trong lành thoảng nhẹ, Ôn Ngưng bị làn gió cuốn qua, khiến lòng bớt phần nóng nảy, nhận ra bản thân dường như có phần hấp tấp.

Người đã đều xuống xe, sao lại có thể một mình quay trở lại chăng?

Bèn đứng dưới cỗ xa ngựa, ngẩng mặt lên, đôi mắt to soi thẳng vào mắt nhỏ của Bùi Hựu mà trừng giận.

Trong xe đốt đèn soi sáng, tuy ánh đèn vàng vọt mờ nhạt, nhưng không ngăn cản được nàng nhìn thấu sắc mặt y.

Hắn một tay thản nhiên tựa lên thành khung cửa xe, nghe những câu nghi vấn của nàng, khẽ nhướn mày, trong đôi mắt thoáng chút vui mừng ngấm ngầm, tỉnh bơ đáp rằng:

“Điều tất nhiên là để cho Ôn cô nương cũng được trải nghiệm cảm giác bị người ta đeo bám bền bỉ là thế nào.”

Ôn Ngưng thầm nghĩ: vị này... thật đê tiện đến cùng cực!

“Nàng đừng theo ta nữa!” Ôn Ngưng giận dữ, mắt căng lên như mờ sương, “Đến trước phủ, bị người nhà ta thấy không tốt đâu!”

Bùi Hựu mỉm cười đáp:

“Ôn cô nương lúc trước đeo bám ta, bị cả kinh thành đó nhìn thấy, lại không thấy phiền gì.”

“Ta khi nào đeo bám ngươi chứ!” Ôn Ngưng mày rậm như muốn đấu nhau, “Chẳng qua... chỉ là bắt gã rể mà thôi! Cớ gì phải thực sự bắt ngươi?”

Bùi Hựu khẽ cười trầm thấp:

“Nói vậy, sáng nay dường như quên hỏi Ôn cô nương, làm sao chắc chắn ta sẽ không bị nàng bắt về phủ Ôn? Nếu ta thật sự bị bắt, nàng định giải quyết ra sao?”

Ôn Ngưng thẹn thùng chớp đôi mắt, nàng sao có thể nói ra rằng lúc đó nàng đã biết y giỏi võ?

“Ta... ta không muốn cùng ngươi nói những chuyện thừa thãi, cứ đừng theo ta nữa là được!”

Bùi Hựu gật đầu:

“Hoá ra Tây Lục phố này là của nhà Ôn, xe ngựa khác không thể đi ngang cửa phủ Ôn.”

Lòng Ôn Ngưng thoáng chùng xuống, nghiến môi, dùng ánh mắt sắc lẹm lườm y thêm phần dữ dội.

Bùi Hựu bình thường mặt mày lãnh đạm nay hiếm hoi tỏ vẻ vui mừng rõ rệt, trong giọng nói cũng pha lẫn sự tinh nghịch:

“Ôn cô nương, không bằng lên xe cùng ta hàn huyên chút đi?”

Hàn huyên cái gì chứ!

Sáng sớm ở quán trà đã bị hắn chặn lại nói đủ gần hai giờ đồng hồ, chưa đủ hay sao?

“Không được!” Ôn Ngưng xoay người bước đi.

Lại nghe giọng nam trầm ấm vang lên phía sau:

“Cố Phi!”

“Ôn cô nương, thế tử có lời mời.” Cố Phi lễ phép ngăn lại đường đi của nàng.

Lại là chiêu này sao?

Ôn Ngưng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía trước, Lăng Lan trong kiệu liếc đầu ra ngoài nhìn quanh.

Tánh tình cố chấp của Bùi Hựu, không đạt được ý định, tuyệt không buông tha.

Ôn Ngưng xoay người, nghiến răng kéo váy bước lên xe.

“Ngươi chẳng phải nói ngày mai mới...” Ôn Ngưng kéo lá rèm xe, chỉ câu nói đầy giận dữ thì hụt hơi mất tiếng.

Đường vốn đã hẻo lánh, về đêm lại càng yên tĩnh vô cùng.

Bên trong xe đốt đèn dầu, sợi bấc nhỏ như hạt đậu, ánh sáng vàng yếu ớt, lại tỏa ra một vòng ấm áp quanh Bùi Hựu.

Hắn dựa vào bên đèn, tay cầm cuốn thư, tựa như bức tranh cổ tĩnh mịch.

Ngược lại làm cho nàng kêu rên ầm ĩ, trở nên vội vàng và ồn ào.

Ôn Ngưng nén nỗi bực bội trong lòng, nhẹ nhàng liếc mắt y một lần rồi ngồi ở cuối xe.

Bùi Hựu vốn không thích dùng hương thơm, vừa bước vào, hương rượu theo người nàng lập tức nồng nặc. Hắn nhướn mắt nhìn thoáng qua, thấy nàng chọn chỗ ngồi xa mình nhất, khẽ mép mỉm cười.

“Nàng muốn ta lên xe, nói chuyện chi?” Ôn Ngưng hỏi, vẫn còn phần giận dữ.

Bùi Hựu lại liếc nhìn nàng, ánh mắt đi qua gương mặt đượm mùi rượu chưa bay hết.

Tất nhiên hắn không nói sáng nay thấy ánh mắt nàng lơ đãng, tâm thần xao động, đã có chín phần chắc chắn, chỉ điều đến gặp Đoạn Như Sương là ngoài dự liệu.

Hắn không thể để chút bất ngờ đó khiến người trong tay bay mất.

“Không phải nàng đã xuống xe tìm ta sao?” Hắn nhướn mày, ánh mắt lại hướng về cuốn thư.

Ôn Ngưng không đáp.

“Nếu không có điều gì muốn nói, ta xuống xe đây.” Nàng giọng kia có phần dữ dằn, nhưng không gian yên tĩnh, giọng nàng thấp dần lại mềm mại, tựa như giọng thì thầm.

Bùi Hựu lại nhìn nàng một lần rồi rút ánh mắt:

“Đêm sâu mịt mù, Ôn cô nương lại thường hành động giả vờ, ngồi xa như thế, e rằng ta lại bị cô nương lừa dối.”

Ôn Ngưng nghiến răng hít sâu, nhẫn nại chuyển mình ngồi về phía hắn.

“Còn quá xa, không nhìn rõ.”

Nàng liền ngồi ngay ngắn đối diện Bùi Hựu, chỉ cách một bàn nhỏ dưới ánh đèn dầu.

Bùi Hựu mới đặt cuốn thư xuống, thong thả nhìn Ôn Ngưng:

“Ôn cô nương, nghĩ thấu đáo chưa?”

Ôn Ngưng biết y sẽ nhắc tới chuyện này, vẻ ngoài dửng dưng, như không mấy bận tâm, song vừa mở lời là đã quyết chí không đạt mục đích chẳng thôi.

“Ngươi không đã hứa cho trẫm một ngày để suy nghĩ sao?”

“Tất nhiên ta đổi ý rồi.” Bùi Hựu nhướng mày.

Ôn Ngưng không thốt ra lời.

“Ngươi là quan lại sao? Lời nói đâu mất lòng tin, thoắt trở mặt thay đổi?”

Bùi Hựu đương nhiên đáp:

“Cho ngươi một ngày đã là rộng lượng của ta, nghĩ kỹ lại thì ngày kia lại gây vô vàn phiền phức, chuyện khác chưa kể, giả sử Yến Lễ ngày mai trao thiệp hôn, nàng có đổi ý không? Trễ hai ngày, ngày tháng ngày giờ đã nung hợp, việc sẽ giải quyết ra sao?”

Ôn Ngưng nhăn mặt, nhìn xuống đầu ngón chân.

Nàng đã cùng Đoạn Như Sương trao đổi nhiều điều, trong lòng lần đầu có đường hướng thấu suốt, song đã uống gần nửa bình rượu, tuy là rượu hoa quả, song vẫn cảm thấy hơi choáng váng.

Vốn định về nghỉ ngơi rồi suy nghĩ kỹ hơn.

“Hơn nữa, hôm nay ta đã vì chuyện này mà mất một buổi sáng, công việc chất chồng, thật chẳng cần phiền tiếp nữa, phải không, Ôn cô nương?”

Ôn Ngưng cau mày, không mở lời.

Bùi Hựu nhìn nàng chốc lát, nàng yên lặng, ánh mắt hắn liền rơi xuống tay nàng đang nắm lấy túi thơm.

Lông mày Ôn Ngưng không hề hạ xuống, lát sau, giọng không còn gay gắt:

“Bùi đại nhân, ngươi quả thực quyết tâm đến vậy sao?”

Nàng thật không thể tin nổi.

Đầu tiên nàng làm ầm lên giúp thuộc hạ bắt gã rể, đã là liều lĩnh vô cùng, Bùi Hựu lại chẳng kém phần hoang đường, nói gì chuyện vợ chồng giả danh, giả thành thân...

Thật sự kinh thiên động địa, chưa từng nghe qua.

Bùi Hựu cười trầm:

“Ta chưa rảnh tới mức vì chuyện vu vơ kia, mà cùng nàng ở quán trà phí hai tiếng đồng hồ.”

“Nếu vậy...” Ôn Ngưng háy mắt, muốn hỏi sao phải là nàng?

Chợt nghĩ lại, sáng nay đã hỏi hết rồi.

Bùi Hựu nói nhiều như vậy, chỉ vì không muốn cưới Chiêu Hòa Công chúa, lại không vừa lòng vì bị nàng lừa lâu đến thế nên tìm nàng tính sổ.

Nàng muốn gả cho Yến Lễ, y thì không cho.

Nghĩ đến chỗ này, lòng Ôn Ngưng lại rộn lên cơn bực dọc, lại bị khống chế, đổi câu hỏi:

“Ngươi nói vợ chồng giả danh, sao mới có pháp thức ấy?”

Bùi Hựu đáp rất dứt khoát:

“Tam mai lục hỉ, bát thải đại kiệu, mười lý hồng trang, nghênh nàng vào phủ Quốc Công.”

Ôn Ngưng khẽ động môi.

Chưa kịp lên tiếng, Bùi Hựu tiếp lời:

“Ta không làm gì nàng, cũng không quấy rối tự do, chỉ cần chiếm cái danh phận thế tử phi, ba năm sau sẽ dứt vị nhường quyền.”

“Nếu nàng chưa được ba năm mà trở về, nàng phải rời phủ Quốc Công sớm hơn, nhưng ba năm ba vạn lượng, một lượng cũng không thiếu với nàng.”

Lần này Bùi Hựu không nhắc đến “Tiểu Á” tên người, mà “nàng” ấy là ai, ai cũng rõ.

Ôn Ngưng không kìm nổi, nhìn hắn đầy thắc mắc.

Từ khi gặp y lần đầu, hắn thường nhắc tới chuyện hôn ước với “Tiểu Á”, nàng cho đó chỉ là cái cớ.

Cho đến nay, y nói để nàng nắm giữ danh phận thế tử phi, rồi lại trả lại cho “Tiểu Á”, nàng vẫn nghĩ hắn nói láo.

“Tiểu Á” lúc quen y vẫn còn là cô bé mười tuổi, nếu bảo y xem nàng như em gái thì nàng tin, nếu nói có toan tính gì khác, thậm chí sẵn sàng bỏ ra công sức chờ nàng quay về thành thân, nàng thật sự nghĩ...

Phải chăng Bùi Hựu bị bệnh, hoặc vẫn lấy “Tiểu Á” làm bình phong.

Bùi Hựu cũng nhìn nàng, ánh mắt thẳm sâu như đang dò xét sắc mặt:

“Có điều gì thắc mắc?”

Ôn Ngưng thu hồi ánh mắt thanh thản, ai biết tâm địa hắn ra sao.

“Ngươi nói bảo vệ an toàn phủ Ôn, thế nào bảo vệ?”

Bùi Hựu bốn ngón gõ lên bàn, đôi mắt đen thẫm sáng rực:

“Dĩ nhiên ta sẽ tận sức ta làm, ta còn sống ngày nào, phủ Ôn còn an ngày đó.”

Ôn Ngưng khẽ xoa lòng bàn tay.

Không thể phủ nhận điều này hấp dẫn nàng cực kỳ.

Nói chuyện có đầu có cuối, chỉ có thể lo phần đầu, phần nàng phải lo, nhất định là an nguy gia quyến phủ Ôn.

Cả triều đại Đại Ẩn này, nàng chỉ tin Bùi Hựu có năng lực đó.

Chỉ cần y bằng lòng, có thể bao phủ phủ Ôn trong vòng tay bảo hộ, giữ cho gia đình yên ổn một đời.

“Ngươi nói giả thành thân, phủ Quốc Công nhiều người, sao không bị phát giác?”

“Trong viện của ta chỉ có vài người trung thành, người ngoài thì sao có thể dò xét?”

“Ngươi nói không làm gì ta, thế nào là không làm?”

“Ngoại trừ ba ngày đầu tân hôn, ta ngủ phòng sách, nàng ngủ phòng chính.”

“Tại sao lại loại bỏ ba ngày đầu tân hôn?”

Bùi Hựu mỉm cười:

“Nếu nàng không đem theo tỳ thiếp, hoặc có thể thuyết phục họ chấp nhận chuyện này mà đảm bảo không tung ra ngoài, thì ba ngày đó cũng không cần.”

Ôn Ngưng chớp mắt.

Nàng chắc chắn phải mang theo Lăng Lan, chuyện quá mức quái dị này thật khó để nói với nàng ta.

Vờ vịt giả vờ ba ngày, chớ có nhiều thì cũng chỉ cảm thấy không được sủng ái mà thôi.

“Vậy ngày cưới tân lang, công chúa Quốc Công, làm sao không phát hiện ra mưu mô?”

“Mẹ thường xuyên ở chùa, cha chỉ mê thơ họa ít khi ra khỏi phủ, nên không cần nghiêm ngặt gác cửa.”

“Nhưng nếu ba năm không...” Nàng nuốt xuống hai chữ cuối, điều đó thật dễ dàng, hắn chỉ cần thêm mấy người thiếp là xong.

“Sau này nếu ta và ngươi ly hôn, phủ Ôn gặp khó khăn, ngươi có quản không?”

Ôn Ngưng lại hỏi.

Bùi Hựu mỉm cười, ánh mắt đen sâu:

“Một ngày là vợ chồng, trăm ngày là ân nghĩa, sao lại bỏ mặc?”

Ôn Ngưng cắn môi.

Lý trí bảo nàng gần như không có chọn lựa nào thích hợp hơn Bùi Hựu.

Hắn gần như đáp ứng hết tiêu chuẩn nàng lựa rể, gia tộc đơn giản, tự do không ràng buộc, không cần sinh con đẻ cái, có thể che chở cho gia quyến nàng, hơn nữa... còn có thể kiếm được một khoản bạc lớn.

Còn về tình cảm...

Việc quá đột ngột, nàng chuẩn bị cả đời để thoái xa hắn, thật khó để xoay chuyển một lần, không thể chấp nhận người phải gả thành là y.

Dù là giả thành thân như y nói.

Bùi Hựu không vội thúc nàng, đưa tay vén bấc đèn, ánh sáng trong xe sáng thêm phần nhiều.

Nàng không nói, y liền thốt ra câu hỏi:

“Vừa rồi cùng Đoạn cô nương có chút rượu?”

Ôn Ngưng bên trong dằn vặt tâm can, khẽ “ừ” một tiếng.

“Ta cũng có một bình rượu, thử không?” Bùi Hựu dung nhan tựa ngọc, mở chiếc chén trà trên bàn, rót thật ra rượu trong cái hồ lô bên cạnh.

Ôn Ngưng mới nhận ra góc khuất bóng, có một bình rượu hồ lô, vừa rót ra, mùi thơm bay xa.

Nếu nàng lúc này ngẩng đầu lên, thấy nụ cười nho nhã trong mắt Bùi Hựu, ắt sẽ nghĩ tới đánh giá về y — nụ cười càng đẹp, thì trái tim vô hình càng đen tối phát sáng.

Nhưng lòng nàng chán nản, vừa rồi đã uống hơi say nơi Đoạn Như Sương, lại khát nước, nhăn mày nhìn bình rượu trong veo, vội cầm lấy rót vào miệng.

Chẳng ngờ đây không phải rượu trái cây, mà là một chén rượu nặng.

Khói cay xộc xuống họng, rồi theo cổ họng bốc ngược lên đầu, nàng cố sức kìm cơn ho liên tục, hai mắt đỏ lên, nước mắt suýt rơi.

“Ôn cô nương đừng nóng vội, đêm còn dài, thích thì cứ từ từ nếm.”

Bùi Hựu thong thả rót thêm một chén.

Ôn Ngưng không dám uống nữa, chén trà nhỏ hơn bình rượu thường hai ba lần, nàng vốn tửu lượng kém, trước đó đã uống không ít, đổ thêm chén này vào bụng, lập tức chân tay lâng lâng.

Ngồi chút lát, cảm thấy đầu óc cũng chậm vận hành.

“Ôn cô nương, còn điều gì ngại ngùng, cứ thẳng bày.” Bùi Hựu lại chuyển đề tài trở lại.

Còn ngại ngùng chi nữa, không có tí nào, suốt ngày bị y theo bên cạnh làm nàng phiền đến muốn chết.

Nàng cũng không nói ra, chỉ thấy gò má càng lúc càng hồng.

“Nếu không có nữa, thế thì quyết định như thế?”

Bùi Hựu nhướng mày nhìn nàng.

Ôn Ngưng ngước mắt nhìn, một Bùi Hựu bỗng hóa thành hai y, khiến nàng càng thêm phiền não:

“Ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi thật phiền phức chết mất! Ta muốn về nhà!”

Nàng bất chợt đứng lên khỏi ghế.

“Đùng” một tiếng —

Xe ngựa vốn chỉ là chiếc xe, không gian dù lớn, cũng không thể đứng thẳng người.

Nghe tiếng ấy, nàng không cảm đau, ngẩng đầu lên, thấy Bùi Hựu nhanh chân hơn, lấy tay đỡ lấy mái xe.

Đầu nàng vừa vặn đụng lòng bàn tay hắn.

Còn chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, liền bị hắn kéo ngồi xuống:

“Trả lời câu hỏi ta, sẽ cho nàng về nhà.”

“Câu hỏi gì?”

“Lấy hay không lấy?”

Lấy hay không lấy?

Nghĩ tới câu hỏi này, đầu Ôn Ngưng đau không chịu nổi.

Đang muốn giãy ra, nhưng tay bị Bùi Hựu giữ chặt hơn.

Cố gắng vùng vẫy, vẫn không thể thoát, mà lại bị hắn giữ chặt chẳng buông.

Ôn Ngưng chỉ thấy men rượu pha lẫn giận dữ cuốn tràn đầu óc, bật ra lời:

“Lấy, lấy, lấy! Ta lấy, được chưa? Ngươi mau buông…”

Chưa kịp nói hết câu, Bùi Hựu đã thả tay ra, thản nhiên vén ống tay áo bị vặn rối:

“Cố Phi, đồ Lăng Lan đến đỡ tiểu thư nhà nàng xuống xe.”

Ôn Ngưng trố mắt ngơ ngác trong làn sương mờ mịt.

Không phải... cái gì nàng vừa mới nói?

Đề xuất Cổ Đại: Ác Nhân Oán Hận Số Mệnh Ta Viết, Buộc Phải Bày Quẻ Cứu Vãn Giang Sơn
BÌNH LUẬN