Ôn Ngưng tuy chịu hình phạt cấm túc, nhưng Ôn Đình Xuân chưa từng rõ ràng phân định là cấm túc trong viện hay trong phủ. Nàng tặc lưỡi xem như ở trong phủ vậy.
Đêm khuya, nàng đến gởi thuốc vào phòng hai vị huynh trưởng. Chẳng ngờ bị Ôn Lan bắt gặp, mắng nhiếc suốt nửa giờ đồng hồ, nói rằng nàng không nên thiếu trung thực, không nên dung túng Ôn Kỳ làm chuyện hồ đồ ấy.
Rất khó khăn mới xong, lại ngay sau đó bị Ôn Kỳ trừng mắt nhìn chằm chằm hơn nửa giờ. Vị nhị huynh vốn thông minh sắc sảo, hẳn đã đoán ra trò đùa rình rập tân lang kia chính là do nàng bày mưu dụng kế.
Song Ôn Kỳ không hỏi, nàng cũng kiên quyết không tiết lộ.
Về đến phòng đã muộn hơn thường lệ khi đi ngủ nhiều, Lăng Lan đã chuẩn bị sẵn nước tắm, thấy trời đã khuya, còn tranh thủ lúc nàng tắm, đem đồ ăn nhẹ vào bếp dâng lên. Chẳng ngờ sau khi dùng xong bữa đêm, Ôn Ngưng một mình ngồi trước bàn cờ, trông vẫn chẳng muốn nghỉ ngơi.
Lăng Lan khuyên nhủ:
- Cô nương, tuy rằng không thể ra ngoài, tiêu hao cũng ít đi thật, nhưng chúng ta cũng không thể quá khuya mới ngủ, sức không đủ.
Ôn Ngưng thờ ơ xoay xoay quân cờ, thực thì thầm lắng tai nghe âm thanh ngoài viện.
Đêm thanh vắng, nếu xe ngựa trở về, nàng ắt nghe tiếng bánh xe lăn rõ ràng.
Nghe lời khuyên của Lăng Lan, bức bối kéo dài suốt đêm bỗng dâng lên trong lòng. Không phải đối với Lăng Lan, mà là với chính mình.
Dù không muốn nhận, nhưng rõ ràng nàng đang chờ đợi Ôn Đình Xuân trở về. Biết rõ dù Ôn Đình Xuân có về cũng chẳng bảo nàng biết chuyện gì xảy ra tại tiệc mừng Quỳnh Lâm hôm nay.
Nàng chỉ muốn biết một kết quả mà thôi.
Nếu kiếp này cũng như kiếp trước, thì chẳng bao lâu, quốc công phủ sẽ có người điều tra thân thế Vương Hựu, tiếp đó lấy máu xét thân phận, minh xác thân thế tôn ti.
Rồi tiếp theo...
Ôn Ngưng rót cho mình một chén trà mát.
Giả sử kế đó, lửa lớn bùng cháy trở lại cũng thế nào?
Nàng chỉ là nữ nhân trong phủ hồng, có thể thay đổi được gì?
Dù có thể thay đổi sao, nàng vừa khó nhọc đoạn tuyệt quan hệ với Bùi Hựu, nào thể tự mình lại đưa đến cửa để hắn nghi ngờ, chỉ vì bát mì hai tô cùng bát canh của vị phu nhân kia?
Ôn Ngưng bực bội vứt quân cờ, lăn người lên giường, nhắm mắt ngủ lấy sức.
Không, nàng nghĩ tới những năm sau cuối của kiếp trước thì cảm thấy mờ mịt tối tăm. Nay may được tái sinh lần nữa, chắc chắn không cho phép chuyện ấy một lần nữa xảy ra trên người nàng, dù chỉ là một chút nhỏ nhoi.
Nàng chỉ là nữ nhân nhỏ bé, do duyên may mà thấu hiểu được đôi phần thiên cơ, còn làm sao đủ sức cứu sống sinh mệnh ba người?
Nếu ngọn lửa lớn kia đời này vẫn xảy ra, đó là mệnh trời đã định, nàng tức gì xen vào để phá tan sự vận hành của trời đất?
Nàng sẽ chẳng quan tâm, chẳng màng.
Ôn Ngưng tự ép mình nhập giấc.
Dẫu sao trong vòng một tháng qua nàng đều bị cấm túc, nàng nhất định ngoan ngoãn ở tại phủ Ôn, không bước chân ra ngoài.
Nàng nhất định không quản chuyện ấy.
Mọi người cùng những gì có quan hệ với Bùi Hựu, nàng tuyệt đối một bước cũng không bén mảng!
Kì thi Xuân viên đã xong, nhân thôn kinh thành đông đúc cuối cùng cũng dần tan đi. Song sau tiệc đêm Quỳnh Lâm, một lời đồn bí mật âm thầm lan truyền khắp các ngõ hẻm.
Trưởng công chúa Dung Hoa tại tiệc Quỳnh Lâm đã có cảm tình ngay từ lần đầu gặp mặt với trạng nguyên.
Gần đây Dung Hoa trưởng công chúa thường xuyên lui tới nhà Vương Cần Sinh, không sai khiến nội thị mà tự mình trực tiếp đến.
Đứa thái tử thất lạc mười chín năm trước của Dung Hoa trưởng công chúa, nay cũng vừa tròn hai mươi mốt tuổi, bằng tuổi trạng nguyên.
Dung Hoa sắc mạo khả ái, có người từng thấy nhan sắc trời ban, trạng nguyên phong dung oai vệ, đúng thật có vài phần tương tự.
Phải chăng trạng nguyên đầu tiên của triều đại Đại Ấn khai sáng, đậu cấp bậc lục nguyên này, chính là thái tử thất lạc bao năm của quốc công phủ?
Quả nhiên là thế!
Cố nhiên phải là thế!
Không trách được!
Nói làm chi, con rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, chuột sinh con chuột chui hang. Gia cảnh thanh bần hèn kém, sao có thể nuôi dưỡng xuất hiện một thiên tài kiệt xuất như vậy?
Nguyên lai vốn là dòng máu cao quý của triều đình, hổ lạc đồng bằng, phượng lưu lạc chốn nhân gian mà thôi.
Mấy ngày qua các học trò nghèo kia còn hừng hực khí thế, ai nấy đều đành ôm tiếc nuối thở dài.
Hiện tại trong nhà họ Vương, khí thế lại có phần kỳ quái. Hay nói đúng hơn, từ đêm tiệc Quỳnh Lâm, sau khi trưởng công chúa đuổi viên mụ hầu bên cạnh trở về, rồi tra hỏi tường tận việc nhận nuôi Vương Hựu, khí thế trong nhà họ Vương bắt đầu đổi khác.
Nếu là nhà bình thường, nhận nuôi con hơn mười năm, nếu thật sự là công tử quý tộc lưu lạc ngoài kia, từ đây họ sẽ phất lên, giàu sang phú quý, ắt sẽ vui mừng khôn xiết.
Nhưng Vương Phúc vốn là người không thẹn thân vì năm đấu thóc. Từ lúc thi cử bị người âm mưu khiến không đỗ hội trường, năm tháng chùn bước đủ khiến y ghét bỏ quyền thế, khinh thường giới giàu sang, làm buôn bán cũng không bán hàng nhập khẩu cho bọn ăn chơi có quyền thế ấy.
Y hết lòng nuôi dạy Vương Hựu, đặt trọn kỳ vọng, chính là kì vọng một ngày nào đó cậu một cánh bay cao, chứng minh không có gì gọi là con nhà nghèo khó chẳng ra danh sĩ, đập bẽ mặt bọn quý tộc lớn tuổi kiêu ngạo, trực tiếp đi xác nhận con đường người học trò nghèo.
Vài ngày trước y còn dưới gốc cây ngân hạnh trong sân, tự tin khẳng định điều đó với con nuôi.
Nhưng thật ra...
Quả thật...
Một mặt y là phụ thân, yêu thương thật lòng Vương Hựu suốt bao năm, biết rằng nếu cậu thật sự là thái tử quốc công phủ tương lai, con đường sự nghiệp không phải là hạng ti tiện, cũng không thể cùng con nhà nghèo mà trạng nguyên so sánh. Mặt khác, y vẫn không khỏi lặng thinh ngậm ngùi.
Mấy ngày nay y không tỏ vẻ gì trước mặt Vương Hựu, nhưng lúc một mình, không tránh khỏi uống nhiều hơn vài ly rượu.
Theo sự việc dần sáng tỏ, người quốc công phủ đến ngày càng nhiều, Vương Phúc cũng không rõ mình mong Vương Hựu là công tử thất lạc hơn hay chỉ muốn đó là một sai lầm nhiều hơn.
Hai ngày trước quốc công phủ đã đề nghị mở quan tài của cha mẹ ruột Vương Hựu, tuy tuổi tác, quá trình thậm chí dấu vết thai hình trên lưng có thể trùng khớp, song huyết thống hoàng gia cấm tranh chấp, phải tra xét cẩn thận thêm.
Việc xét thân phận Vương Hựu dù có phần không kính trọng, nhưng chẳng ai phản đối.
Cho nên giờ đây, trong phòng khách không mấy rộng rãi của nhà họ Vương, biển người ùn ùn toàn nhân vật phủ quốc công đến đây. Trưởng công chúa mấy ngày liền đến, hôm nay chỉ sai mụ mủ Chủ Sự Tùy đến đây.
Lúc này Vương Phúc và Tùy một trái một phải ngồi dọc ghế chính, Vương Hựu ngồi bên trái dưới ghế, Vương Cần Sinh đứng bên cạnh, Vương Phu Nhân mới trở về từ Ngũ Lý Sơn mấy ngày trước thì ốm nằm liệt giường, không tham dự.
Còn lại toàn bộ là hạ nhân phủ quốc công đứng đó.
Mọi người đều nóng lòng chờ đợi chiếc túi đựng trong quan tài.
Vương Phúc lòng ngầm thầm hiểu.
Chiếc túi ấy có lẽ thật sự là chứng cứ.
Hồi trước y và Vương Phu Nhân từng dùng cái túi làm manh mối để tìm thân nhân Vương Hựu.
Chiếc túi không chỉ về chất liệu mà cách gia công, từng đường thêu trên đó, đều không phải vật dụng của gia đình bình thường. Hai người đương thời đoán rằng thân thế Vương Hựu có lẽ không giản đơn.
Song họm họ đã dò hỏi hết các gia đình quyền quý, phú hào nổi tiếng ở Lĩnh Nam, không nhà nào có ai trong họ bị đám lính ngoại xâm giết hại, hay có con nít nhỏ thất lạc.
Nhớ lúc ấy y mang túi đến hàng lụa hỏi, chủ quán cầm rồi xoa xoa lâu, lẩm bẩm:
- Cái này giống như... vật liệu phục vụ tiến phẩm...
Y định hỏi thêm, chủ quán lại vẫy tay:
- Tôi hiểu biết ít, không biết rõ.
Khi ấy y không thể nào hình dung được mảnh đất kinh thành.
Nhớ lại bây giờ mới thấy hồi ức mơ hồ, hình như đã có dấu hiệu.
Không mấy lâu, người mở quan tài đã trở về, người khác bưng khay vào.
Bên trong đúng là chiếc túi đựng nhỏ.
Âm thầm, không lời từ, câu chuyện trong phủ quốc công cùng nhà họ Vương dần hé mở bao điều.
Đề xuất Cổ Đại: Phong Hoa Hoạ Cốt (Tù Xuân Sơn)