Chương 267: Nỗi lo lắng của các đại thần
Suốt buổi sáng, Vương gia Kinh đã tiếp đón nhiều lượt người đến với cùng một mục đích như Đại nhân Lý cùng đồng sự.
Họ quả thật không còn cách nào khác. Vào cung cầu kiến hoàng thượng, Hoàng hậu từ trước đến nay chẳng bao giờ cho phép Hoàng thượng gặp riêng họ.
Họ đành đến tìm Vương gia Kinh. Hoàng thượng hiện nay có biểu hiện rất không bình thường, chắc chắn là do Hoàng hậu tác động gì đó lên ngài.
Họ mong muốn Vương gia đứng ra giúp đỡ. Nếu tình hình cứ tiếp diễn như thế này, Hoàng thượng sẽ dễ dàng bị Hoàng hậu dụ dỗ truyền ngôi cho Thái tử.
Thái tử thật sự không đương nổi trọng trách lớn lao, nếu được kế vị, đại triều Đại Tấn nguy hiểm rồi.
Vương gia Kinh tiếp nhận họ, cũng dùng lại cách nói chuyện đã trả lời trước đây với Đại nhân Lý.
Lần này đến tìm Vương gia, ai cũng được Vương gia tiếp kiến. Đây cũng là cơ hội đối với y, nhiều thành phần bảo vệ Hoàng triều đã tìm đến y. Y đâu có ý định lập bè kết phái nhưng sau vụ này qua đi, họ sẽ vô hình chung ủng hộ mình.
Chiều mới rảnh, Vương gia đến Thần Vãn các thăm các con.
Thấy Vương gia đến, Bạch Phi Vãn hỏi vu vơ: “Họ đã đi rồi sao?”
Vương gia tiến đến ôm Bạch Phi Vãn, gương mặt dụi vào người nàng, rồi lười biếng đáp: “Ừ, họ đã đi. Con ngủ say chưa?”
Bạch Phi Vãn vuốt đầu y: “Ừ, vừa mới ngủ chưa lâu. Ngươi tiếp họ suốt, lại chưa nghỉ trưa, giờ vẫn còn sớm, muốn nghỉ chút không?”
Cảm nhận được sự mềm mại trong tay, Vương gia gật đầu: “Được, ngươi cùng ta nghỉ nhé.”
Nói xong không cho nàng kịp phản ứng, trực tiếp bế lên giường.
Bạch Phi Vãn vùng vẫy: “Ngươi tự ngủ đi, ta trưa ngủ, giờ lại không ngủ được.”
Vương gia nhẹ nhàng cắn tai nàng, giọng trầm trầm: “Không ngủ được thì làm chuyện khác đi.”
Bạch Phi Vãn hơi rụt rè: “Bây giờ là ban ngày, ngươi làm gì thế, đừng...”
Vương gia hôn lên cổ nàng: “Ban ngày cũng được, đêm ta để ngươi nghỉ ngơi tốt hơn.”
Bạch Phi Vãn đẩy ra, theo nhìn của Vương gia là động tác trêu chọc, lập tức phủ kín đôi môi nàng.
Mọi chuyện kết thúc, Đào Đào và Uông Uông đã tan học trở về.
Hai đứa đang chơi với các em trai, thấy phụ vương mẫu phi xuất hiện, Uông Uông vui vẻ nhảy bổ đến.
Vương gia ôm lấy Uông Uông, hiện tại Phi Vãn chịu không nổi sự vồ vập của Uông Uông.
Uông Uông được phụ vương ôm lên, cười khúc khích không ngừng.
“Phụ vương, mẫu phi, bây giờ hai người lười quá, muộn thế mà vẫn còn ngủ nướng, còn tôi cùng anh trai phải vất vả đi học, các người không ra đón con đáng yêu của mình sao?”
Vương gia hôn lên má con gái: “Tất cả tại phụ vương mệt, nên để cho mẫu phi cùng ta ngủ chết bù. Lần sau ta nhất định ra đón các con tan học.”
Uông Uông cười khanh khách: “Vậy ta cũng đành miễn cưỡng tha thứ cho các người vậy.”
Vương gia gãi gãi chỗ ngứa cho Uông Uông: “Cảm ơn con gái ngoan đã tha lỗi cho ta.”
Đào Đào đứng bên cạnh ngán ngẩm nhìn hai người nô đùa, Vương gia thấy con trai làm bộ “nhỏ lớn”, liền tới ôm con lên, cuối cùng thành ba người rộn ràng vui chơi.
Dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, Bạch Phi Vãn đứng đó nhìn ba cha con chơi đùa.
Ba đứa nhỏ cũng ríu rít nhìn phụ vương cùng anh chị vui chơi.
Đêm đến, vệ sĩ Hoàng thượng thân cận đến, mời Vương gia một chuyến vào cung.
Vương gia biết rõ các đại thần tìm mình, phụ hoàng chắc hẳn muốn y vào cung.
Vương gia hôn lên trán Bạch Phi Vãn: “Ngươi ngoan ngủ đi, ta lát về.”
Bạch Phi Vãn gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Trong cung, nơi điện ngủ của Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn Vương gia: “Ta không bảo ngươi đến, ngươi không định đến sao?”
Vương gia chọn vị trí ngồi xuống: “Không phải bệ hạ không muốn gặp ta sao? Ta đã nài nỉ bệ hạ nhiều lần, nhưng đều bị từ chối, võ đại thần trong triều ai ai cũng biết ta giờ bị thất sủng.”
Hoàng thượng quăng một tờ tấu chương về phía Vương gia: “Ta chỉ làm cảnh thôi mà, ngươi không biết chớp thời gian đến thăm ta, ta thấy vài ngày nay việc ít đi, có vẻ vui chơi quên hết bổn phận.”
Vương gia gật đầu: “Điều này bệ hạ cũng thấy rồi, mấy ngày qua quả là tốt, ngày ngày ở nhà chăm ba đứa con.
Ngươi không biết ba đứa con giờ rất thân với ta, đến cả mẫu phi chúng cũng không thèm, ngày nào cũng đòi ta bế.”
Hoàng thượng không hài lòng: “Sao ngươi tự mãn thế? Đợi các đứa cháu ngoan gặp ta, không biết sẽ thân với ai mới lạ.”
“Con trai ta tất nhiên thân với ta.”
Hoàng thượng không nói nhiều, bắt đầu chuyển sang chuyện chính.
“Nghe nói hôm nay nhiều đại thần tới tìm ngươi?”
Vương gia ngẩn người một chút, sớm đến mức Hoàng thượng cũng không để ý.
“Đúng vậy, họ nói bệ hạ bị Hoàng hậu đặt trận phục, nên bảo ta tìm cao nhân trừ tà.”
Hoàng thượng giận dữ đập bàn: “Đồ hỗn xược, họ nói linh tinh gì đó, làm quan thì làm tốt nhiệm vụ chứ đừng làm bậy bạ.”
Vương gia nói: “Ý kiến họ cũng không hoàn toàn sai, bệ hạ mấy ngày qua hành động thật sự bất thường, họ đoán vậy cũng không sai.
Nếu ta không rõ nguyên nhân, có lẽ cũng nghĩ giống họ.”
Nhắc đến chuyện này, Hoàng thượng tức giận: “Ngươi nghĩ ta muốn sao? Đây hoàn toàn là ý đồ của Hoàng hậu, không ngờ Hoàng hậu lại hành xử kỳ quái như vậy, không màng đại cục chút nào.”
Vương gia thẳng thắn: “Chính vì mấy ngày qua bệ hạ chiều Hoàng hậu thái quá, khiến nàng nổi loạn.”
Hoàng thượng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, trước đây nàng còn biết kìm chế, mấy ngày gần đây quả thật hỗn loạn quá.”
Vương gia hỏi: “Cứ mặc Hoàng hậu làm bậy vậy sao? Còn nửa tháng nữa mới đến lễ ngàn năm.
Bệ hạ không biết mấy ngày qua hành động khiến các đại thần lo lắng thế nào. Hôm nay có người trước mặt ta khóc lóc sướt mướt.
Không biết có người tưởng ta xúc phạm tổ tiên họ, nhiều người trở về đỏ hoe mắt.
Tai ta suýt nổi chai, nếu cứ như thế này, có lẽ họ ngày ngày sẽ kéo đến phủ ta gây loạn.”
Hoàng thượng cười ha hả: “Mấy ngày nay ta cắt bớt quyền lực của ngươi, đúng lúc ngươi rảnh, cũng tốt để họ gây chuyện làm khó ngươi.
Đám già chợ này trước đây luôn nói ta phải làm này làm kia, mấy nay thử cho họ biết đau khổ thế nào, xem họ còn mong ta ra sao, dù gì cũng là Hoàng hậu kiểm soát ta, không phải lỗi ta.”
“Ta không rảnh giải quyết bọn họ, xong việc ngươi tự dỗ họ đi.”
Hôm nay nghe nói nhiều đại thần đến phủ Vương gia tìm, Vương gia đều tiếp kiến hết, còn đang thắc mắc sao y lại đột nhiên tiếp những người này.
Trước đây Vương gia với mấy đại thần đó chỉ vui vẻ bên ngoài, chớ có liên hệ riêng tư.
Lần này gặp mặt chắc là muốn cho họ yên tâm, vì chuyện mình làm gần đây thật sự có phần quái dị.
Hoàng thượng khịt mũi một tiếng: “Ta không định dỗ họ đâu, Hoàng hậu muốn tự chuốc họa thì để cho nàng làm cho đến cùng.
Nàng càng làm dữ, đến lúc đó xem các đại thần có ai bảo vệ nàng nổi không.
Trước đây Hoàng hậu phạm lỗi, ta pun nàng, bọn đại thần ầm ĩ lên, nói ta quá hà khắc với nàng.
Giờ ta nghe lời Hoàng hậu, họ cũng không hài lòng, ngươi bảo ta lấy gì chiều họ được?
Hơn nữa, mặc dù ta chiều Hoàng hậu, đó cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Thủ lĩnh đô thành quân là người của ta, tuy bên ngoài giao cho Diệp Tư Viên quản lý, nhưng chỉ là cái cớ cho Hoàng hậu yên tâm chuẩn bị kế tiếp.
Hoàng hậu dám làm chuyện với ta hẳn còn có mưu đồ khác, ta muốn xem nàng dùng bài gì.”
---
(Website không có quảng cáo bật lên)
Đề xuất Cổ Đại: Sau Khi Phu Quân Cưới Bình Thê