Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 163: Tham gia yến đêm Giao thừa

Chương 163: Tham gia tiệc đêm Giao Thừa

Thời gian nhanh chóng đến đêm Giao Thừa.

Bạch Phi Vãn đã mặc cho hai đứa trẻ bộ quần áo rực rỡ đầy khí sắc ngày Tết.

Hai đứa nhỏ giờ đã có thể tự mình bám vào đồ vật mà bước đi, vừa mặc xong liền tự bò ra cửa sổ trên giường sập, nằm nhìn ngắm tuyết bên ngoài.

Cửa sổ phòng Bạch Phi Vãn được lắp hoàn toàn bằng kính, vì trước đó, Bạch Phi Vãn đã truyền cho Hoàng thượng và Tân vương công thức làm kính, họ nhanh chóng cho người sản xuất ra kính.

Ngay khi kính ra mắt, rất nhiều đại thần và con nhà giàu vô cùng yêu thích. Hoàng thượng liền định giá rất cao cho kính, dù vậy trong suốt thời gian đó, kính cực kỳ được ưa chuộng, khách mua tấp nập.

Đợi khi số người giàu mua đủ rồi, Hoàng thượng hạ giá, để phần lớn dân chúng cũng có thể mua được kính.

Bạch Phi Vãn khi nghe vậy không khỏi thán phục tuyệt chiêu của Hoàng thượng.

Khi thị trường kính đã bão hòa, Hoàng thượng bắt đầu theo như kế hoạch Bạch Phi Vãn từng nói, dùng kính chế tạo ra các sản phẩm khác nhau, như bát kính, ly nước kính, chai lọ kính v.v.

Những món đồ này được định giá vừa phải, mọi người đều thấy thích, nên mua rất nhiều.

Nhờ vậy mà Bạch Phi Vãn đã kiếm được một khoản lợi lớn.

Tân vương vừa vào sân liền nhìn thấy con trai con gái đang bấu vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

Hai đứa trẻ thấy phụ vương đến đều rất vui mừng, Ương Ương lập tức áp mặt vào cửa kính, chăm chú nhìn về phía Tân vương.

Tân vương tiến đến gần cửa sổ, mỉm cười gọi chào hai đứa nhỏ.

Chơi đùa với hai con một lúc bên cửa sổ rồi mới vào trong nhà.

Ương Ương thấy phụ vương bước vào liền bò tới đòi Tân vương bế.

Tân vương cởi chiếc áo choàng ngoài rồi đến giường sập bế Ương Ương lên: “Có nhớ phụ vương không?”

Ương Ương cười tươi ôm lấy mặt Tân vương, phì phì hôn một cái lên má.

Miệng Tân vương không nén nổi nụ cười: “Con gái ta hôm nay đẹp thật.”

Ương Ương nghe phụ vương khen mình càng vui hơn, ôm chặt cổ Tân vương không buông.

Tân vương nhìn sang con trai đang ngồi đó với nét mặt lạnh lùng nhìn mình, liền cúi người dùng một tay bế anh ta lên.

Đào Đào cũng vòng tay ôm lấy cổ Tân vương, mép môi khẽ cong lên vẽ một đường cong nhẹ nhàng.

Tân vương thấy vẻ ngạo kiêu lại e dè của con trai mà trong lòng bật cười.

Ôm các con, nhìn về phía trong phòng nơi Bạch Phi Vãn đang chuẩn bị: “Quý tử, cô đã xong chưa?”

Bạch Phi Vãn đeo chiếc trâm cuối cùng: “Xong rồi.”

Cô quay một vòng trước mặt Tân vương, hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”

Hôm nay Bạch Phi Vãn mặc bộ y phục cung đình màu hồng phấn nhạt, eo thon gọn, chân váy dài màu trắng muội lục lan. Cô búi tóc kiểu bách hợp, cài một chiếc trâm bằng ngọc bích đính ngọc trai giọt đào lệ, đeo trang sức đúng chuẩn phi tần. Mặt trang điểm nhẹ nhàng, nét đẹp không phô trương hoa lệ nhưng cũng không tầm thường.

Tân vương tiến gần, hôn nhẹ lên má Bạch Phi Vãn: “Đẹp, quý phi là người đẹp nhất.”

Bạch Phi Vãn liếc Tân vương một cái: “Ngươi làm gì thế, bọn trẻ nhìn thấy mất.”

Ương Ương thấy phụ vương hôn mẫu phi liền thò người qua, hôn nhẹ lên má Bạch Phi Vãn.

Bạch Phi Vãn lập tức cười rạng rỡ đón lấy con gái, nhìn sang con trai đang trố mắt nhìn mình thì cũng tiến đến hôn nhẹ lên má Đào Đào.

Đào Đào sắc mặt cũng mềm mại hơn nhiều, mắt như hình liềm trăng.

Tân vương ôm chặt con trai: “Đi thôi, bây giờ ta vào cung, mẫu phi đã dặn chúng ta nên vào sớm, bà ấy nhớ hai đứa trẻ rồi.”

Bạch Phi Vãn gật đầu, hai người bế con lên ngồi trên xe ngựa.

Năm nay trong tiệc hoàng cung, Đổng Tống phi không đến, cô ấy mấy ngày trước bị cảm, đã báo cáo với Tân vương xin nghỉ.

Phòng cung hôm nay được trang trí rất rực rỡ, khắp nơi tràn ngập không khí năm mới.

Thần Quý Phi nhìn hai đứa trẻ với niềm vui ngập tràn, ân cần hỏi han, cuối cùng nhẹ nhàng bế từng đứa lên đùi, mắt đầy tình thương.

Ương Ương và Đào Đào cũng rất yêu quý bà cố, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Thần Quý Phi.

Bạch Phi Vãn và mọi người ở trong cung Thần Quý Phi cho đến khi tiệc gần bắt đầu mới đứng dậy đến Bảo Hòa điện.

Cặp sinh đôi Long Phượng của Tân vương xuất hiện ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Không sao cả, hai đứa trẻ không chỉ là cặp sinh đôi Long Phượng, mà còn giống Tân vương quá đỗi, nhất là con trai, y hệt như được đúc ra từ một khuôn.

Rất nhiều người tiến tới chào hỏi, có người còn muốn bế hai đứa trẻ để lấy may mắn, may mà đều bị Thần Quý Phi khéo léo ngăn lại. Thần Quý Phi khéo léo ứng xử giữa những quý phu nhân.

Cố Ngôn Lễ thấy Tân vương đến liền nhanh chóng bước tới, định bế Đào Đào lên.

“Cửu ca, cuối cùng ta cũng được gặp con trai ngươi rồi, mấy lần trước định đến thăm mà ngươi không cho ta xem. Con trai trông thật giống ngươi, đúng là cha con ruột thịt.”

Đào Đào tỏ ra không muốn, từ chối bằng cách ôm chặt cổ Tân vương, không cho người khác bế.

Tân vương cảm nhận được động tác của con trai, trong mắt tràn ngập nụ cười.

“Con trai ta, tất nhiên giống ta.”

Thấy Đào Đào không cho bế, Cố Ngôn Lễ hơi tiếc: “Đào Đào, ta là chú Tư đây, con để ta ôm một chút được không?”

Đào Đào không thèm để ý, tiếp tục ôm chặt cổ Tân vương không buông.

“Con trai ta không thích người khác bế, muốn bế con phải tự sinh con đi.”

Cố Ngôn Lễ bĩu môi, nhìn sang Ương Ương: “Ương Ương, ta là chú Tư đây, để ta ôm một chút nhé, ta có kẹo cho con đấy.”

Ương Ương nhìn Cố Ngôn Lễ, thấy y lấy ra hai viên ngọc trai rất lớn.

Ương Ương đưa tay về phía Cố Ngôn Lễ, y liền nhận Ương Ương lên tay.

Nhưng y không quen ôm trẻ con, vừa nhận Ương Ương đã giữ cứng như gỗ.

Ương Ương cầm lấy hai viên ngọc trai lớn bằng nắm tay, nhìn không ngừng.

Ôm một lúc, Ương Ương cảm thấy không thoải mái nên giơ tay sang cho Tân vương, Tân vương lấy Ương Ương lại, một tay mỗi đứa.

Sau đó nhìn thấy Ương Ương lấy hai viên ngọc trai nhét vào trong áo Tân vương giấu đi.

Mọi người xung quanh nhìn cảnh này đều không nhịn được cười.

Tân vương cũng bật cười, cúi đầu nhìn con gái, Ương Ương nhìn Tân vương tươi cười rạng rỡ, tay vẫn đặt trên hai viên ngọc trai.

Bạch Phi Vãn nhìn thấy Quý Phi trong đám đông, bà di chuyển rất chậm, có lẽ chân vẫn chưa khỏi.

Bạch Phi Vãn lặng lẽ tiến về phía Quý Phi, đến gần đứng không xa.

Quý Phi bên cạnh có đông người nhà của phủ Nhuế Vương đứng quanh, lúc đó phi tần của Nhuế Vương đi ngang qua Bạch Phi Vãn, Bạch Phi Vãn nhẹ nhàng đưa chân ra, phi tần ấy trên đường đi về phía Quý Phi liền loạng choạng ngã về phía.

Bạch Phi Vãn cố gắng đỡ nhưng không kịp, cũng đổ vào người của phi tần Nhuế Vương bên cạnh Quý Phi, Bạch Phi Vãn nhân cơ hội rắc thuốc lên người Quý Phi.

May mà Quý Phi và phi tần Nhuế Vương được các nha hoàn đỡ lấy, không ngã xuống đất.

Đứng thẳng người xong, vội vàng xin lỗi phi tần Nhuế Vương: “Phi tần Nhuế Vương, xin lỗi.”

Phi tần Nhuế Vương mỉm cười vẫy tay: “Không sao, cô cũng là ý tốt muốn giữ lấy phi tần đó mà.”

Quý Phi vốn đã bị đau chân, bị phi tần đó đụng phải càng khó chịu hơn, nhịn giận trên mặt vẫn rộng lượng nhìn phi tần nói: “Hôm nay tiệc trong cung, cẩn thận đừng quá ẩu đả.”

Phi tần đó thấy Quý Phi không trách mình mới thở phào, liền nhanh chóng xin lỗi.

Cô ta vừa cảm thấy ai đó vấp chân mình nên không đứng vững mới ngã như vậy, nhưng nhìn quanh thấy quá nhiều người, không biết là ai, thấy Quý Phi không giận mình cũng không muốn làm to chuyện nên không nhắc nữa.

Chuyện nhỏ này nhanh chóng qua đi, mọi người lại vui vẻ nói chuyện cười đùa.

Trang web không có quảng cáo pop-up.

Đề xuất Huyền Huyễn: Làm Sao Để Trở Thành Tiểu Sư Muội Của Đại Phản Diện Trọng Sinh
BÌNH LUẬN