Chương 15: Bán muối lậu
Hôm qua ta đã nói chuyện rất lâu với Diệp thiếp, nàng đã có cái nhìn mới về những người phụ nữ trong vương phủ.
Truyện thường xoay quanh nam chính, nữ chính, ít đề cập đến hậu trường của người khác.
Hôm qua nghe Diệp thiếp kể đến vài chuyện kinh doanh của gia đình nàng, ta chợt nhớ trong sách có nhắc đến rằng ba hoàng tử Hằng vương và Thẩm Hồng nổi loạn nuôi năm vạn quân tư binh bằng tiền bán muối lậu.
Việc muối lậu này phải đến tháng hai năm sau mới bị phát giác.
Nhưng nữ chính sau khi trọng sinh đã báo cho nam chính Tiêu Thừa Dục biết chuyện ấy.
Thái Thượng Vương nhìn thấy lợi ích từ muối lậu mà không muốn bỏ lỡ việc ba hoàng tử bị phế.
Nên ông ta đã chủ động lên kế hoạch từ trước, lặng lẽ chuyển phần lớn muối lậu sang địa điểm khác, chỉ để lại một chút chứng cứ nhằm chờ đến tháng hai công bố sự việc để buộc tội ba hoàng tử.
Ba hoàng tử Hằng vương vì bán muối lậu còn bị phạt giam cầm, đây chính là nguyên nhân dẫn đến phản loạn cùng Thẩm Hồng.
Ba hoàng tử nhìn thấy phụ hoàng đối xử tuyệt tình, lại bị gia đình Thẩm xúi giục, đã nhân mùa xuân săn bắn tháng ba phát động biến loạn trong cung.
Hoàng đế chuẩn bị sẵn, dùng kế trả đũa, nhân cơ hội này đã diệt trừ tận gốc nhà Thẩm, đồng thời giam cầm ba hoàng tử suốt đời.
Đảng phái của ba hoàng tử cũng từ đó buông tay, rồi Thái Thượng Vương mới bắt đầu dần lộ diện trước thiên hạ.
Có thể nam chính Tiêu Thừa Dục cùng những người đang âm thầm tiếp cận muối lậu ở Giang Nam rồi.
Ta phải làm sao mới có thể khéo léo nói chuyện này với Cẩm vương? Hơn nữa Cẩm vương cũng chẳng đến bên này, ta lại không thể chủ động tìm hắn, thật sự khiến ta đau đầu.
Thực sự không muốn dính vào những chuyện rắc rối này, ta chỉ muốn yên ổn sống an nhàn trong vương phủ, sao mà khó khăn đến thế.
Muối lậu lợi nhuận quá lớn. Nếu không ngăn chặn Thái Thượng Vương, hắn sẽ trở thành Hằng vương kế tiếp, bởi Thái Thượng Vương cũng nổi loạn, thậm chí định hạ sát phụ hoàng lên ngôi.
Điều quan trọng không phải chỉ là lên ngôi, mà sau khi lên ngôi không để lại đường sống cho Cẩm vương phủ, ta tuyệt không thể ngồi yên nhìn đó.
Ta đã suy nghĩ cả ngày mà vẫn chưa nghĩ được cái cớ hợp lý để nói với Cẩm vương, kết quả tối hôm ấy thì Cẩm vương đã đến bên ta.
Lúc đó ta đang tập yoga trước khi ngủ, nhìn thấy Cẩm vương đột nhiên xuất hiện trong phòng, ta giật mình.
Vội đứng dậy hành lễ: “Tỳ nữ này xin bẩm bệ hạ.”
Cẩm vương bước vào nhìn thấy ta chỉ mặc nội y nằm trên sàn tạo dáng kỳ quái, hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Ta hơi ngượng đáp: “Tỳ nữ đang tập thể dục, không thì ngày nào cũng chỉ ăn rồi nằm ngủ, không tiêu hóa được còn dễ mập.”
“Hình dáng kỳ lạ đó ngươi học ở đâu, có hiệu quả không?”
Ta không ngại ngần đáp: “Đó là tỳ nữ tự sáng tạo, rất hiệu nghiệm, ngươi xem tỳ nữ giờ đâu có mập.” Nói rồi còn quay một vòng trước mặt Cẩm vương.
Nghe vậy Cẩm vương giọng yêu chiều: “Trong đầu ngươi thật nhiều ý tưởng quái dị, giờ ngươi quá gầy, không cần giảm cân đâu, nên mập thêm chút mới tốt, như vậy cầm mới thích.”
Ta trong lòng nghĩ: “Ngươi đúng là đồ lưu manh.” Nhưng vẻ mặt lại e thẹn, thủ thỉ: “Bệ hạ còn đang ngoài kia mà.”
Nghe ta thỏ thẻ, Cẩm vương thích thú ôm chặt ta vào lòng, giọng nam tính mê hoặc: “Ta nói thật chứ, ta thích cảm giác ngươi thịt thịt này.” Nói rồi còn đưa tay sờ nhẹ.
Ta đỏ bừng mặt vì Cẩm vương chọc ghẹo, không quên hỏi: “Bệ hạ hôm nay sao lại đến đây?”
“Bệ hạ sao hôm nay đến bên người tỳ nữ thế?” Ta hỏi.
Cẩm vương giận dỗi tăng lực tay, giọng nặng nề trách: “Sao ta không thể đến? Cả phủ này là của ta, ta muốn đi đâu thì đi đâu.”
Ta kêu lên một tiếng vì bị véo đau, thấy Cẩm vương hiểu lầm cũng không quan tâm đau, vội giải thích: “Bệ hạ, tỳ nữ không có ý đó, ngài đến đây tỳ nữ rất vui, chỉ là tò mò sao hôm nay lại rảnh rỗi đến, bệ hạ vốn rất bận mà?”
Nghe ta nói, sắc mặt Cẩm vương dịu đi, tay nhẹ hơn.
Giọng Cẩm vương dịu dàng: “Giờ nhàn rỗi rồi, nên đến thăm ngươi.”
Rồi lại bổ sung: “Ta đến lặng lẽ, không ai biết.”
Ta cảm thấy ngực như nhẹ nhõm mấy phần, hít thở không khí thoải mái, tự nghĩ thầm, đúng là xanh mặt thật rồi, đồ thú tính.
Trong lòng vừa chửi xong Cẩm vương, lại nghe hắn hỏi: “Hai nàng hầu cận ta cho ngươi dùng còn hợp ý không? Nếu không ta lấy lại cũng được.”
Nhớ đến Thanh Đàn, Thanh Hoài, ta nghĩ Cẩm vương cũng có tình ý, vội thu hồi lời trách móc ban nãy.
Ta gật đầu: “Hai người họ rất tốt, tỳ nữ rất thích, không cần đổi, cảm ơn bệ hạ.”
Cẩm vương nghe vậy tùy ý đáp một tiếng, không quan trọng lắm. Hắn vốn chỉ muốn hỏi cho có, thấy ta hài lòng thì không nói thêm.
Cảm nhận tay trên người không đúng, Cẩm vương hỏi: “Ngươi bên trong mặc gì?” rồi đưa tay định cởi quần áo ta.
Ta vội ngăn lại, bên trong ta mặc đồ lót hiện đại do mình may, không ngờ hôm nay hắn sẽ đến, nếu biết chắc không mặc rồi.
Giọng khẩn trương đáp: “Không có gì, chỉ là đồ lót mặc phía trong.”
“Không có gì? Vậy ngươi sao ngăn ta? Không được động.”
Nghe vậy ta không dám ngăn nữa, Cẩm vương nhanh chóng cởi áo ta.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt hắn trợn to, nuốt nước bọt, nắm tay đặt lên môi nhẹ khẽ ho nhẹ: “Ngươi muốn giảm cân không cần khó khăn vậy, để ta giúp.”
Nói rồi kéo ta về phía giường.
Đêm ấy Cẩm vương đặc biệt nồng nhiệt, bất chấp ta phản đối, kiên quyết đến tận giờ khó coi mới chịu dừng.
Sáng hôm sau ta ngủ dậy đã gần buổi trưa, nghe trong phòng có tiếng động, Tử Trúc liền mở cửa vào.
Đến bên giường thấy tiểu cô nương cuộn mình như kén tằm, mắt nhắm khẽ nói: “Tử Trúc, ta không muốn dậy, phải làm sao đây?” rồi còn bò trườn.
Tử Trúc hơi bất ngờ: “Tiểu cô nương, đã gần trưa rồi, sắp ăn cơm.”
Mà còn chưa kịp nói ra, thấy tiểu cô nương lăn tròn trên giường: “Ta chợp mắt thêm chút, chỉ chút thôi.”
Cẩm vương sáng sớm đã ở thư phòng làm việc, thấy ta mãi chưa dậy nên tới xem, vừa vào phòng trông thấy cảnh tượng này.
Nghe tiếng ngoài cửa, Tử Trúc quay đầu thấy Cẩm vương đứng ngoài, vội lên tiếng kính lễ thì bị hắn ngăn lại, bảo lùi ra.
Tử Trúc miễn cưỡng đi ra, khi ra ngoài ánh mắt nhìn tiểu cô nương cuộn tròn như kén tằm, lộ vẻ bất lực.
Cẩm vương đến bên giường ngồi xuống, đưa tay chạm vào người trong chăn, chưa kịp nói gì thì nghe ta giọng còn ngái ngủ: “Ừ~ chỉ chợp mắt chút thôi, Tử Trúc đồ ác ma.”
Nói xong ta nhắm mắt lăn sang phía giường bên, rồi đưa tay ra.
Cẩm vương thấy tay đưa ra tưởng ta muốn ôm nên cúi người ôm chầm lấy ta.
Bất ngờ bị nhấc bổng làm ta giật mình tỉnh hẳn, mở mắt nhìn thấy vẫn là Cẩm vương, ta dụi mắt, còn tưởng mơ.
Cẩm vương thấy ta động tác, cười nói: “Đừng dụi mắt, ngươi không nhầm cũng không mơ, chính là ta.”
Ta nghe vậy hỏi: “Bệ hạ sao vẫn ở đây, không đi chầu triều à?”
“Hôm nay ta nghỉ, không cần chầu, có thể ở bên ngươi cả ngày, ngươi vui không?”
Nghe thế ta vui mừng gật đầu: “Vui, rất vui, bệ hạ thật tốt.”
Cẩm vương yêu chiều búng mũi ta: “Biết là tốt, vậy phải ngoan ngoãn, giờ dậy rửa mặt ăn cơm đi.”
“Vâng, tỳ nữ nhất định ngoan.”
Cẩm vương ra hiệu bên ngoài, Tử Trúc vội vào giúp ta rửa mặt.
Đề xuất Cổ Đại: Thương Hoa Chi