Thẩm Thanh Lê bước vào phòng, ngắm nhìn vẻ đẹp trước mắt, lòng nàng rộn ràng khôn tả.
Tuyết Ẩn Chu tỉnh dậy, ngồi bên giường. Chàng đã thay một bộ đồ ngủ rộng rãi màu đen bạc, thân hình cao ráo, thẳng tắp. Mái tóc dài màu bạc trắng như thác nước buông xõa sau lưng, gương mặt thanh lãnh tuấn mỹ hoàn hảo như tạc tượng, đôi mắt phượng màu bạc tím càng thêm lạnh lùng mê hoặc, hút hồn người.
Chàng chẳng cần làm gì, chỉ đứng đó thôi đã tựa như một bức thủy mặc, một cảnh đẹp lay động lòng người, khiến ai nấy đều không nỡ rời mắt.
Thẩm Thanh Lê cố nén những rung động trong lòng, tự tay bưng bát thuốc đến, giọng nói dịu dàng như rót mật: “Anh tỉnh rồi à?”
“Ban ngày em cứ lo lắng cho anh mãi, thấy anh khỏe lại rồi em mới yên tâm.”
Tuyết Ẩn Chu nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt lạnh lùng của chàng dừng trên người Thẩm Thanh Lê, giọng nói không chút gợn sóng: “Là cô cứu tôi?”
“Đúng vậy, chúng em tình cờ đi đến Đầm Lầy Sương Mù để tìm Nguyệt Quang Hoa,...
Khóa chương trong 8 giờ, Đăng nhập để mở tài khoản VIP đọc trước. Còn 6 giờ 33 phút nữa sẽ mở khóa miễn phí.
Đề xuất Xuyên Không: Xuyên Việt Rồi, Ta Cứu Vớt Thế Giới Bằng Đọc Sách