Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 20: Ngươi hỏi hắn có theo ngươi đi không?

Chương thứ hai mươi: Ngươi hỏi y có theo ngươi chăng?

Đau!

Toàn thân ta đều đau nhức!

Minh Dã lảo đảo mở hé đôi mắt mơ hồ.

Một cặp mắt cún buồn rũ xuống nhưng trong ấy lại ẩn chứa đầy hoang dại cùng lạnh lẽo, khiến lòng người run rẩy.

Khi tỉnh lại, Minh Dã nằm trên chiếc xe ngựa đang lắc lư, ý thức dần quay về, không màng đến vết thương trên người, bỗng chốc ngồi dậy.

Y đang nằm trên chiếc giường không trải chiếu, xung quanh rối loạn lộn xộn những thứ giá dụng, tựa chốn chứa củi.

“Thức rồi sao? Còn giả vờ làm gì nữa, tiểu thư muốn gặp người, mau đi đi!” tiếng quấy rầy đầy dữ tợn của một tên tiểu nhị vang bên tai, Minh Dã chợt nhớ lại việc chính mình đã ngất đi trước đó.

Một tên tiểu nhị khác thấy y không động đậy, bất mãn liền kéo mạnh cánh tay y rồi quăng quật lôi đi.

“Nói chi cho mất công, tiểu thư đã bảo chúng ta đưa người đến đây, có nói bằng cách nào đâu. Thấy người đó chẳng ra gì, lại không được tiểu thư coi trọng, có quăng đi cũng đâu hề gì. Sao cậu còn khách sáo làm chi? Chuyện gì đâu phải nói nhiều với một kẻ câm?”

Tên tiểu nhị gật gù, ra thế là thế.

Tiểu thư rõ ràng đang mệt mỏi chán ghét người này.

Làm bề tôi của tiểu thư tất nhiên phải biết điều đó.

Kẻ tiểu thư chán ghét cũng chính là kẻ thù của họ!

Nói rồi, y chộp lấy cánh tay Minh Dã, không chờ phản ứng, kéo băng bạo.

Minh Dã thân thể trĩu nặng, thương tích khốn khổ vừa có dấu hiệu lành, nay bị giằng co kéo lê, vết thương liền rách ra mới, máu đỏ ứa ra thấm ướt áo quần.

*

“Tiểu thư, Thái tử phi dường như rất để ý tới Minh Dã, hôm qua ngay trước mặt Thái tử mà còn công khai bày tỏ cảm xúc với một gã đàn ông khác hẳn, muốn đưa người đó tới gần bên mình. Bà ta đâu quen biết ai, thiếp thấy chuyện này lắm điều chẳng phải thường.”

Thanh Thu dịu dàng chải tóc cho Minh Nguyệt bên bàn trang điểm, nhẹ nhàng nói.

Thanh Ninh cũng gật đầu theo.

Bọn nàng đã đến nơi đất săn.

Tiền Đế sùng võ, mỗi năm đều thịnh hành việc săn bắn hoàng gia.

Cho nên nơi săn ấy xây dựng hẳn một phủ ngoài thành.

Gia tộc Minh với địa vị cao thấp kia có cả vườn riêng biệt.

Minh Nguyệt nhắm mắt, môi hồng mỏng khẽ cong lên.

“Chẳng phải là hữu dụng hay sao.”

Thanh Thu, Thanh Ninh không rõ ràng, một kẻ nô lệ có thể hữu dụng sao?

Nhưng không hỏi thêm.

Tiểu thư nói tất nhiên đúng, Thái tử phi nhất định có dụng ý riêng!

“Tiểu thư, người mang Minh Dã tới.” Giọng tiểu nhị bên ngoài cửa rập rình truyền đến.

Thanh Ninh ngay tức khắc sải bước vào trong, kéo lấy gáy cổ người nọ rồi lôi vào.

Trơ như quăng rác dưới đất vậy.

Trên người vết thương mở toang ra.

Máu tươi thấm đẫm áo quần.

Minh Dã chẳng thèm cau mày, tựa như vết thương là của người khác chứ không phải mình.

Dùng tay chống đất bò dậy, đôi mắt dữ dằn như sói, mái tóc ngắn hơi xoăn tựa đuôi sói rũ sau gáy, chăm chú nhìn Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt lười biếng liếc nhìn người nằm dưới đất.

Lý do Minh Dã không kháng cự toàn bởi Thanh Thu và Thanh Ninh không thôi cho y uống thuốc mê, không thì thật ra so găng, bọn họ chưa chắc sẽ thắng được tên chó hoang này.

“Hừm, nhìn chi nữa? Nếu còn liếc, xem ta có nạy mắt ngươi không.” Đôi tay trắng nõn chống cằm, ánh mắt độc ác hiện rõ chí khí, trừng lại kẻ nằm đất.

Minh Dã bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ, may nhờ được sói nuôi nấng, thỉnh thoảng y đến làng người, nên có thể nghe hiểu lời nói, song không hề học mở miệng.

Cũng chẳng bao giờ hối hận không nói.

Theo y nghĩ, người còn tệ hơn thú vật biết bao.

Ấy thế mà cũng có lần đầu tiên.

Lần đầu hối hận vì mình không thể mở lời, chỉ biết gầm gừ răng nanh thể hiện nỗi oán giận.

Nhìn thấy y trừng mắt thách thức, chẳng chịu phục, Minh Nguyệt sắc mặt liền đen thăm thẳm như mực.

Nheo mắt lại.

Giấc mộng từ đầu, Minh Dã cũng từng cảnh giác, ghét bỏ hết thảy mọi người.

Chính Minh Liên không ngừng dạy y nói năng, chăm lo săn sóc vết thương.

Nên người sống với bầy sói lâu ngày mới chịu tiếp nhận nàng, trung thành với nàng, trở thành chó hoang dũng mãnh xông pha vì nàng.

Nhưng nàng thì không thế.

Bản thân nàng là vai ác độc.

Dùng tình yêu để cảm hóa người là việc của nữ chính, nàng có cách riêng.

Bỗng dưng như nghĩ tới chuyện vui, nàng cười khẽ.

“Ngươi vốn rất coi trọng bầy sói kia đúng không? Nói xem, tiểu thư này nếu thấy không vui, sẽ sai người bắn chết đám vật ấy, chẹp chẹp, thật tội nghiệp, trước cung tên người làm sao sói nào còn sống sót đây.”

“Nói thật, nếu bọn nó chết hết cũng tại ngươi đấy.”

“Bầy sói kia chắc hẳn hối hận không nuốt ngươi vào bụng mà vẫn sống chung với một tai họa như ngươi cho tới giờ đây?”

Minh Dã vùng vẫy đột ngột ngưng.

Đôi mắt cún suốt nhờ trong sáng không còn nhìn chằm chằm Minh Nguyệt đầy hiểm độc nữa.

Mấy lọn tóc vểnh trên đầu tưởng chừng cũng gục xuống theo tâm trạng u ám, rũ rượi.

Nhìn Minh Nguyệt một cách đần độn, tiếng thở cũng dịu dàng hơn.

Bản năng mách bảo y, người đàn bà này thật sự có thể làm vậy.

Quỳ rạp, cố gắng bò tới vài bước.

“Bịch!!” Thanh Ninh đá ra một cước, Minh Dã lăn vài vòng, sấp mặt xuống đất.

Nhưng y vẫn không chịu buông bỏ.

Cố nhấc đầu lên, miệng há ra há vào muốn thốt ra điều gì.

Má đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.

“... ầ... ầ... không... không...”

Minh Nguyệt hả hê cười, “Ồh, cuối cùng cũng biết nói rồi đấy.”

Tiến đến, nàng lấy khăn che miệng chụp lấy cằm người đàn ông, nhấc cao lên.

“Nếu muốn ta không giết đám vật ấy, xem ngươi có ngoan ngoãn hay không.”

Khoảng cách gần lại, Minh Dã chỉ cảm nhận hương thơm vây quanh, sống với bầy sói cũng biết người ta có ý đẹp riêng.

Nữ nhân trước mắt đẹp đến kinh người, lại ác độc đến cùng cực.

Y gục mắt xuống.

Lông mi như chiếc chổi nhỏ, nhẹ nhàng gật đầu.

Thậm chí chẳng dám mạnh dạn, e sợ người trước mặt ra lệnh thảm sát bầy sói.

Minh Nguyệt vừa ý.

Như khen thưởng, nàng vỗ nhẹ lên má trắng của y.

“Đúng vậy, ngoan chó nhỏ.”

Minh Dã tự thấy mình là sói, không phải chó, nhưng không dám cãi, chỉ đỏ tai đỏ mặt như cún con cầu thị chủ, khẽ “gâu gâu~” hai tiếng.

“Được rồi, ngoan chó thì biến đi, quỳ xuống ghế đấy, vừa rồi hại chủ nhân tức giận, thì phải chịu phạt.”

Vết thương Minh Dã lại rách toang, y chống tay đứng lên, loạng choạng nhưng vẫn thẳng lưng bước tới sân, quỳ xuống giữa sân.

Xem kìa, chó mà không dạy dỗ thế nào cho nghe lời.

Ai nói tình yêu có thể cảm hóa thú hoang?

*

Giữa trưa, mặt trời gắt gao.

Minh Liên vừa bước vào sân đã thấy Minh Dã quỳ dưới đất, nét mặt lo lắng liền vội vàng đến bên, nửa quỳ xuống, nhìn vết máu khô trên áo y với bao lo âu.

“Ngươi... ngươi không sao chứ? Em gái sao có thể để ngươi quỳ ngoài trời thế này, hừ, nàng luôn bướng bỉnh như thế, thế này đi, theo ta đi, ta sẽ giúp ngươi chữa thương.”

Minh Dã mở mặt.

Cảnh giác nhìn người phụ nữ áo trắng trước mặt, thần sắc trĩu lo âu.

“Ngươi thật ngốc, Thái tử phi muốn cứu ngươi, mau đứng dậy đi, khốn nạn không biết điều, hai tiểu thư ác độc sẽ hại chết ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn ở lại đây sao?” Tiểu Tử không hài lòng trước thái độ không biết vận dụng, tiến tới mắng nhiếc.

Minh Nguyệt đi ra.

Nàng sớm đoán biết Minh Liên không dễ dàng bỏ cuộc.

Nhìn thấy Minh Nguyệt, Minh Liên không còn khuyên ngăn Minh Dã ngoan ngoãn, thay vào đó là nét mặt đầy chính nghĩa phê phán.

“Em gái, y thương thế nặng như vậy, ngươi dù có tức giận cũng không thể bắt y quỳ dưới nắng giữa trưa thế này, vết thương sẽ bị viêm nhiễm, sao em có thể như thế? Trước kia em có hứa sẽ chăm sóc y chu đáo mà, nếu em không giữ lời, ta sẽ mang y đi.”

Minh Nguyệt nhếch mày, dựa vào cột hiên.

Ngẩng cằm lên.

“Tốt lắm, nhưng ngươi thử hỏi chính y, có bằng lòng theo ngươi hay không?”

Đề xuất Cổ Đại: Ác Độc Nữ Phụ Quá Tiêu Hồn, Cả Triều Văn Võ Tranh Sủng Gấp
BÌNH LUẬN