Chương thứ nhất: Nha đầu, ta bất tri tâm ý
“Á~ Điện hạ nhẹ nhàng, thiếp còn ở phòng bên cạnh, nếu để nàng nghe thấy, e rằng thiếp sẽ xấu hổ đến chết mất thôi~”
Âm thanh ân ái nam nữ lại vang lên.
Âm thanh của nữ nhân đặc biệt vang rõ, dường như cố ý vang đến cho ai nghe.
Ngồi yên lặng trong phòng, Minh Nguyệt nghe tiếng hậu muội ở phòng kế bên gọi la.
Trong mắt nàng đầy lạnh lẽo.
Chỉ vừa nãy, nàng mơ một giấc mộng.
Trong mộng, thế giới nàng đang sống như một bản truyện yêu thương quần thần.
Nàng không phải là nữ chủ mà là một nữ phụ độc ác, vốn được dùng để thúc đẩy tình cảm của nam chủ dành cho nữ chủ, tôn vinh nữ chủ thuần khiết, thục đức.
Nữ chủ là đứa con hoang, sinh ra từ chân hầu rửa chân phò tá giường.
Xung quanh nữ chủ có vô số đại nam xuất chúng, nàng chẳng cần làm gì, vẫn có vô số người vì nàng mà xông pha.
Còn nàng, đích nữ, từ bốn tuổi đã bị nữ chủ “nhân từ” dẫn đi rồi “vô tình” đánh mất.
Khi tìm lại, vì trong lòng sinh lòng đố kỵ, liền quyến rũ Thái tử, nhiều lần hãm hại nữ chủ.
Cuối cùng bị người yêu nàng trừng phạt, làm thành cảnh nhân ngục, bị móc sắt xuyên qua xương bả vai, treo lên, mỗi ngày chịu ba mươi đao tra tấn.
Đau đớn một tháng, cuối cùng bị giết hại.
Trong giấc mộng cũng có một ý thức muốn nhồi nhét vào nàng tư tưởng không được gây tổn hại nữ chủ hoàng thất.
Cam tâm tình nguyện làm bệ đỡ cho nàng.
Cuối cùng, kết cục như trong truyện định sẵn, chết dưới tay tình nhân.
Ha~
Đã biết nàng là nữ phụ độc ác.
Nay lại biết trước cả diễn biến.
Chẳng phải như cho chuột rơi vào chum gạo sao?
***
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng rõ.
Minh Nguyệt đã sớm thức dậy.
Thân hình yêu kiều, xinh đẹp, lười biếng khoác trên người lớp màn đỏ mỏng manh.
Ngực nõn nà lộ ra một nửa, eo thon nhỏ vừa để lòng bàn tay ôm, làn da như ngọc trộn.
Tóc dài buông xõa, ánh mắt hồ ly mê hoặc tâm hồn người.
Nghe tiếng mở cửa bên cạnh.
Nàng đứng dậy, đi tới cửa, giả vờ như còn đang mê man trong giấc mộng.
Mắt nửa nhắm nửa mở.
Bước chân chập chững xiêu vẹo.
Miệng lại khe khẽ thỏ thẻ, “Thanh Thu, Thanh Ninh, nước, muốn uống nước~”
Giả bộ rối rắm như vậy, mong được trông thấy bóng dáng vài bước trước mặt.
Kẻ đó bước tới, nàng lại giả bộ mê hoặc, đặc biệt bày đặt góc độ để phần mông chạm nhẹ.
Hác Thần Uyên vừa đi được mấy bước, nghe tiếng phía sau, vô thức ngoảnh đầu lại.
Bất ngờ bị một thân hình mềm mại, tỏa hương thơm dịu dàng lao vào lòng.
Hương thơm tràn đầy, như có thể mê hoặc lòng người.
Cảm ứng cơ thể khiến lòng hắn khó chịu, vốn không phải là người háo sắc.
Hắn và Thái tử phi Minh Liên có tình yêu thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Thái tử phi đức hạnh hiền thục, khí chất phi thường, là người thuần khiết dịu dàng nhất.
Vốn là người hắn yêu trọn đời trọn kiếp.
Là Thái tử, bên cạnh không thiếu dụ hoặc, có bậc thần tử đem sắc đẹp giai nhân đủ loại dâng lên.
Còn có tiểu nha đầu xinh đẹp mưu đồ địa vị, ra sức quyến rũ.
Nhưng lòng hắn chưa từng nao động.
Nay lại vì một nữ nhân khác mà phát ra cảm xúc ngay tức thì.
Thật sự như đánh thẳng vào mặt hắn vậy.
Sự tức giận đã che phủ mọi gợn sóng thoáng chốc trong lòng.
Hắn vội nắm chặt cánh tay người trong lòng.
Mềm mại thon thả như sờ vào một đám mây nhẹ, hương thơm lưu lại quấn quýt.
Có ý muốn vây hãm hắn trong đó.
Hắn đứng im một chút.
Rồi mạnh mẽ vứt người ra ngoài.
Để xem kẻ nào dám liều lĩnh như vậy mà quyến rũ hắn! Nhất định sẽ đập tan xác thịt nàng!
“Á!”
Bị vứt ra ngoài cũng nằm trong dự liệu của Minh Nguyệt, song sắc mặt liền đổi khác trong nháy mắt.
Cửa miệng phát ra âm thanh đằm thắm mê người, sợ hãi lúng túng.
Cố giữ thăng bằng, cúi đầu, tay siết chặt tấm y trắng nõn mà quấn quanh ngực.
Giọng nói run rẩy bi thương.
“Ta không cố ý, chỉ vì khát nước, muốn ra ngoài, đừng… đừng trách thiếp, không cố ý đụng vào điện hạ đâu ạ.”
Khi nhìn thấy mặt Minh Nguyệt.
Hắn kinh ngạc trước dung nhan nàng.
Xứng đáng với mỹ danh mỹ nhân số một kinh thành.
Căng mày, yếu đuối như đóa mẫu đơn bị mưa gió, vừa mong manh lại kiều diễm, tuyệt sắc thiên hạ.
Sau đó là sự hổ thẹn giận dữ.
Nếu không vì y phục rộng thùng thình, e rằng khó có thể che giấu phản ứng trong người.
Giọng nói khàn khàn nghiêm nghị.
“Ngươi hỗn láo! Ta đã nói với ngươi rồi, đời này ta không thích loại phụ nữ mưu mô hiểm độc như ngươi, nếu không phải vì thái tử phi nhân từ, vì tình nghĩa tỷ muội, đơn giản chỉ vì ngươi dám xúc phạm thái tử phi, ta liền sẽ khiến ngươi không có nơi chôn thân!”
Trộm gục một tiếng.
Minh Nguyệt trên đất quỳ rạp, vai run rẩy.
Mắt ngấn lệ.
“Tỷ phu... à không, Điện hạ, thần nữ... thần nữ không từng…”
Hắc Thần Uyên bực dọc ngắt lời.
Ngắm nhìn hình tượng nàng chỉ thấy là một kẻ quyến rũ.
Cái mặt đáng ghét, cứng nhắc làm ra bộ.
“Ừ, đủ rồi, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu còn để ý ta bằng ánh mắt nào khác, ta khuyên ngươi tốt nhất nên chấm dứt ngay kẻo, dù Liên nhi có cầu xin, ta cũng không dễ tha thứ ngươi thêm lần nữa, nghe chưa?”
Minh Nguyệt uất ức nghẹn ngào.
Nhưng không tiếp tục biện bạch.
Chỉ đỏ mắt gật đầu.
Giống như chịu một trận oan tình lớn.
“Vâng, Điện hạ, thần nữ khắc ghi.”
Rõ ràng đã được câu trả lời đúng như ý.
Thêm nữa Minh Nguyệt là người mưu trí hiểm độc hắn đời nào ưa.
Thế nhưng trong lòng vẫn không được thoải mái.
“Chỉ cần khắc ghi, một cô gái chưa xuất giá không nên ở trong Đông cung, hôm nay thì trở về Hầu phủ đi.”
Nói xong, bước dài bỏ đi.
Cho tới khi bóng Thái tử khuất khỏi mắt, Minh Nguyệt mới nhẹ nhàng ngẩng đầu.
Ánh mắt không còn một giọt lệ.
Chỉ còn sự hứng thú của kẻ săn mồi trước miếng mồi.
Với hắn lạnh nhạt như vậy.
Tên khốn rẻ rúng!!!
Đừng tưởng nàng không nhận ra phản ứng bên dưới y phục hắn.
Mong sau này vẫn có thể giữ thái độ lạnh nhạt này.
Ngày nào đó, đừng mong hắn cầu xin nàng ban phát một chút tình yêu nhé.
Hai tỳ nữ thân cận Thanh Thu, Thanh Ninh hối hả tới đỡ nàng dậy.
“Tiểu thư, ngài có sao không?”
“Phù, Điện hạ mắt mù lòng xanh, cả đời yêu đứa con hoang sinh ra từ chân hầu rửa chân, không nhìn ra ưu điểm của tiểu thư, rõ ràng tiểu thư năm xưa bị mất tích chính là do đại tiểu thư cố ý đem đi, Điện hạ lại tưởng nàng ta nhân từ, thật đáng ghê tởm.”
Nếu không biết trước diễn biến.
Minh Nguyệt có thể cũng sẽ phàn nàn vài câu, cảm thấy không công bằng.
Nhưng hiện giờ.
Nàng chỉ muốn chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về nữ chủ!
***
Quay về phòng, thay y phục trang điểm xong.
Tỳ nữ thân cận của Thái tử phi tên Tiểu Tử, vẻ kiêu căng mở cửa bước vào.
Đại khái làm phép lễ cho xong chuyện.
“Nhị tiểu thư an khang, Thái tử phi hiện đang dùng bữa trong hoa viên, truyền mời nhị tiểu thư đến ngay.”
Tiểu Tử, trong truyện là kẻ chân chó trung thành của nữ chủ.
Khi Minh Nguyệt vừa trở lại Hầu phủ, y liền miệng mở miệng đóng, luôn nói nàng bắt nạt đại tiểu thư.
Khiến mọi người đều cho rằng nàng mất tích lâu năm, cư xử cộc cằn, thô tục.
Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng không đứng dậy, ngồi mỏi mệt trước gương trang điểm.
Tiểu Tử lớn tiếng hô to.
“Nhị tiểu thư, ngươi nghe rồi chứ, Thái tử phi triệu kiến, sao vậy, Thái tử phi nay không có ở Hầu phủ, ngươi còn dám dựa vào thân phận đích nữ bắt nạt bà ta sao? Thái tử phi tà thiện, ta không phải người đó đâu, coi chừng ta sẽ tấu với Điện hạ!”
“Thanh Thu, Thanh Ninh!”
“Nô tỳ đây, có việc gì xin bảo.”
“Bọn tiểu nhân mất dạy này dám phạm thượng, xử lý cho chúng biết phép.”
“Vâng!”
Tiểu Tử không thể tin nổi.
Đây là phủ Thái tử, nhị tiểu thư lại dám động thủ.
Chẳng e sợ y sẽ tố cáo với Điện hạ sao?
Vừa muốn lên tiếng.
Đột nhiên tóc bị Thanh Thu kéo chặt, miệng bị Thanh Ninh nhét vải bẩn.
Tiếng đánh đấm, vật lộn vang lên trong phòng yên tĩnh.
Chốc lát sau, Tiểu Tử được thả ra nhưng đứng không vững.
Cả người đau đớn.
“Ngươi... ta nhất định sẽ tâu với Thái tử phi và Điện hạ!”
Minh Nguyệt đứng dậy, bước đến trước mặt y, bàn tay thon thả nhẹ nâng, qua tấm màn, nắm chặt cằm y cứng rắn nghiêng hẳn lên.
Cười lạnh lùng.
“Trên người ngươi không có vết thương, ngươi nói với ai, ai sẽ tin?”
Nàng vốn là nữ phụ độc ác.
Tất nhiên phải xác thực thêm danh hiệu ấy.
Thanh Thu, Thanh Ninh là tỳ nữ thân cận từ nhỏ do phụ thân mẫu thân chuẩn bị cho nàng, quay về vẫn chăm sóc chu đáo.
Hai người học võ từ nhỏ, biết đánh chỗ nào đau mà không để lại vết tích, rất giỏi.
Tiểu Tử vội xắn tay áo xem kỹ.
Chẳng ngờ thật sự không hề có vết thương.
Đề xuất Hiện Đại: Chẩn Đoán Sai, Tôi Lại Phải Lấy Thái Tử Gia Của Giới Kinh Thành